Trong và ngoài xe, rất nhiều cặp mắt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh tượng nhàm chán của cô và Dung Thận.
An Tống từ bỏ phản kháng, trực tiếp nằm ở trên ngực người đàn ông, giả bộ như đà điểu.
Lại một tiếng bật lửa vang lên, Tiêu Minh Dự quay đầu nhìn người phụ nữ đang thả khói, thấp giọng trêu chọc: "Nhìn người ta đi, rồi nhìn lại em xem, miễn phí bao nhiêu cơm gạo ngàn năm này."
Dung Nhàn nhả khói ra ngoài cửa sổ, cười nửa miệng, "Lúc tôi dính người, An An vẫn mặc yếm cơ."
Đôi mắt Tiêu Minh Dự trở nên sắc bén, "À, dính Lương Thừa chứ gì?"
Dung Nhàn quá lười để nghiêm túc với anh ta, vì vậy nhích đến bên cửa sổ, vẫn hút thuốc và suy nghĩ về mọi thứ.
Thấy vậy, Tiêu Minh Dự cười lạnh ngoảnh mặt đi, khi nhìn thấy những đống đồ bổ để trên sàn xe, giơ chân đá đá để trút giận.
Vốn dĩ bọn họ cùng vợ chồng nhà họ Dung qua đây tính thăm An Tương Hoài, nhưng bị Dung Thận ngăn lại.
Bây giờ xe chạy thẳng về nhà, xem ra sẽ không cho bọn họ đến thăm bệnh rồi.
...
Trở lại Vân Điên, Tiêu Minh Dự và Dung Nhàn xuống xe trước, vợ chồng Dung Kính Hoài cũng vào sảnh của nhà chính.
Trình Phong nhìn hai người ngồi cạnh nhau qua kính chiếu hậu, nhận được tín hiệu ánh mắt của người đàn ông, liền đẩy cửa xe rời khỏi.
Trong xe, chỉ còn lại hai người với nhau.
An Tống che mặt vùi đầu vào ngực người đàn ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527718/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.