An Tống kinh ngạc há to miệng, nhưng cũng không vội đáp.
Cô nhớ vừa rồi mình bị treo cổ trong phòng tư vấn khoảng hai mươi phút, đủ thời gian để bố cô và Dung Thận nói chuyện gì đó.
Hơn nữa, khi đến phòng tiếp khách, cô mơ hồ cảm nhận được bầu không khí trì trệ.
Chỉ là lúc đó tâm trạng cô đang vui vẻ, cố ý không để ý đến sự khác thường trong phòng.
An Tống dựa vào lưng ghế, đối mặt với bố mình.
Cô không muốn nói dối, thẳng thắn nói thật: "Không có lý do gì đặc biệt, con chỉ muốn gả cho anh ấy."
Cho dù là để báo đáp lòng tốt của anh ấy, hay để thèm muốn sự đối xử của anh ấy, thì xét cho cùng, cuộc hôn nhân là do cô nêu ra trước.
An Tương Hoài nhận thức rõ về căn bệnh của con gái mình, điều này không thể tách rời khỏi sự ra đi năm đó của ông ấy.
Là một người bố, đó là vấn đề cả đời của con gái mình, ông không thể ngồi yên mà phớt lờ đi.
"Vậy con biết Dung Thận nói với bố cái gì không?"
Hai tay An Tống đặt trên đầu gối lập tức nắm chặt lại.
Không đợi cô giải thích, ngữ khí An Tương Hoài bình tĩnh hỏi: "Tống Tống, con có từng nghĩ qua là bản thăn thích cậu ấy hay là vì bệnh tình mà lệ thuộc không?"
Vấn đề này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng nói phức tạp thì cũng không kém.
Rắc rối nằm ở danh tính của Dung Thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527712/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.