"Chẳng có gì để nói cả...
Bởi...có nói thì vẫn không thay đổi được...
Cháu vẫn phải lấy Huân Bạc..."
Thanh âm rưng rức pha chút thê lương, làm sao mà không có gì để nói, chỉ là Hoa Ly biết mình không thể chiến thắng được kẻ có quyền thế, nói ra người thiệt là cô, thậm chí là người thân của cô, ép buộc mình phải ngậm đắng nuốt cay, ôm hết trong tâm hàng tá bi thương quặn thắt con tim.
Trịnh Ý cũng là phụ nữ, cũng từng bị ép gả, hiểu được cảm giác đau đến tột cùng này, cho nên không ép cô gái nói nữa.
"Hoa Ly, không nói nữa, ta không ép cháu."
"Cháu có muốn nghe câu chuyện của ta không?"
Đột nhiên ngỏ lời, Hoa Ly có chút khó hiểu đảo mắt dò xét người phụ nữ, nét mặt hiền hậu chân thật của bà làm tâm cô dao động, dường như cảm thấy người này cũng có rất nhiều tâm sự.
Hoa Ly nửa muốn từ chối, nửa phần bị Trịnh Ý thành công khơi dậy tò mò, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô vẫn tiếp tục chọn cách im lặng, không từ chối cũng không chấp nhận.
Trịnh Ý nhu thuận theo tình hình, ngồi lại gần hơn với cô gái, mắt chỉ chú ý vào ly nước trên bàn bắt đầu ảm đạm dẫn dắt câu chuyện.
"Cháu có từng nghe đến nghĩa của 2 chữ chấp niệm chưa?"
Cô gái nhỏ lắc đầu, khuôn mặt thẫn thờ nhìn người phụ nữ đang dần lộ ra nét u buồn, Trịnh Ý hít một hơi thật sâu, thản nhiên trả lời.
"Là yêu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-cua-ac-ma/2793787/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.