Phải cười như thế nào đây ? Hoa Ưu đâu phải không biết con gái đau lòng đến mức nào, ngoài mặt cô coi nhẹ mọi thứ, nhưng trong lòng sớm đã nát tan như thủy tinh vỡ.
Hoa Ly không nói ra thì Hoa Ưu cũng tự khắc rõ sự tình, Hoa Ly nhẫn nhịn chịu đựng tất cả còn không phải vì người bố như sao ?
- Thật đúng là vô dụng mà...mày không lo được cho con bé từ nhỏ đến lớn, còn phải bắt con bé vì...
- Hoa Ưu, mày sống trên đời này có ý nghĩa không ?
Hoa Ưu chỉ trách thầm trong bụng, sau cùng vẫn không thể chống đối lại số phận đã an bày. Ông vương tay khẽ vuốt lên mái tóc kim sa, lướt qua vương miện óng ánh trên đầu, nặn ra nụ cười miễn cưỡng theo ý của Hoa Ly.
"Ly Nhi ngoan, bố hy vọng sau này con sẽ hạnh phúc..."
Hoa Ly kéo bàn tay thô sạm của người đàn ông xuống, nắm chặt chẽ. Biểu tình trên khuôn mặt vô cùng biết ơn, lời chúc phúc của ông vào lúc này chính là một chút động lực để cô chống chối với sóng gió sắp xảy ra.
"Bố à! Chỉ cần bố sống tốt thì con sẽ hạnh phúc!
Chúng ta chỉ còn hai người, phải biết trân trọng đối phương, bố khỏe mạnh thì con có gả cho ai cũng được.
Đừng bận tâm nữa có được không?"
Mắt anh đào lóng lánh nhiễm nước, Hoa Ưu nhìn thấy càng chua chát, tự mình phải quật cường mỉm cười.
"Ly Nhi...con gái ngoan...bố thật xin lỗi vì để con chịu nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-cua-ac-ma/2793776/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.