Gió biển gào thét thổi, đêm nay cũng không được coi là thời tiết tốt. Cao Quỳnh dò đầu ra, trên biển không trăng, xa xa tựa hồ có thể nghe thấy sóng biển đập ầm ầm vào thân thuyền. Cô ta nhìn bóng dáng mờ nhạt của đôi nam nữ cách đó không xa. Dưới ánh đèn, hắn gỡ mặt nạ xuống, nâng cằm thiếu nữ trong lòng, hơi hơi cúi đầu. Cao Quỳnh thấy thực đau lòng, dậm chân một cái chạy mất. Cô nàng nghĩ, lúc này Vu Thượng Huyền nhất định là thiếu mình một ân tình cực lớn. Bối Dao ngửi được mùi gió biển tanh, cùng với cảm giác mát lạnh trong ngực hắn. Môi hắn lạnh như băng, giống như hương vị của ngọn hải đăng phía xa xa trên biển. Cô không kịp nhắm mắt nên thấy được hết bộ dáng hắn. Hắn xác thật không còn là Bùi Xuyên tràn trề khí chất thiếu niên nữa, giữa lông mày hắn là cô độc đọng lại theo năm tháng. Đối với Bối Dao mà nói, đi vào thế giới này là một hồi biến cố trên lớp học, nhưng với Bùi Xuyên mà nói thì đã sắp 5 năm từ ngày cô qua đời, hơn một ngàn ngày đêm hắn phải thống khổ. Lúc bắt đầu cô vô thức kéo lấy vạt áo hắn. Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhưng Bối Dao lo lắng “vãng sinh” trong người hắn sẽ gây ra đau đớn như thế nào. Dần dần, cô đã hiểu. Trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, dù đây là mùa hè tháng 6, thời tiết cũng không lạnh nhưng da thịt hắn lạnh toát. Nhiệt độ cơ thể Bùi Xuyên luôn nóng bỏng, đây là lần ngoại lệ duy nhất. Bối Dao rời khỏi môi hắn, cô không có sức mà dựa vào đầu vai hắn, nhẹ giọng nói: “Đưa em về đi, em biết anh đau lắm.” Hắn nhấp môi, ngón tay xoa mặt cô, chỉ nhàn nhạt cười, nói “Lúc trước em hỏi anh có phải rất thích em không?” Hắn nói, “Anh rất, rất thích em.” Lúc hắn nói lời này thì bàn tay đã giúp cô lôi kép vạt áo trước ngực lên vai. Bối Dao sợ hắn đau, nhưng lúc nghe lời tỏ tình này thì trong lòng cô vẫn vui mừng, nỗ lực ngẩng đầu nhỏ mà hôn lên cằm hắn. Hắn sờ sờ tóc cô. Bối Dao nghĩ thầm, như vậy là được. Cho dù cô đang ở đâu thì Bùi Xuyên cũng hiếm khi chủ động chạm vào cô, nụ hôn hôm nay coi như ngoại lệ. Hắn trầm mặc một lát, khống chế xe lăn lùi về sau, đóng cửa lại. Trong phòng không còn tiếng sóng biển, Bối Dao cũng không phản ứng lại, chỉ khó hiểu mà nhìn hắn. Satan lại cởi quần áo của cô, vòng eo thiếu nữ tinh tế, ở trong căn phòng ấm áp khiến da thịt cô càng thêm bóng nhuận. Ngón tay hắn lướt qua từng tấc, giống như quốc vương đang đi tuần tra lãnh thổ của mình: Vòng eo lả lướt, cái rốn đáng yêu. Mặt Bối Dao đỏ bừng, cô cố hết sức mà giơ tay nắm lấy tay áo hắn. Satan nhấp nhấp môi, nói: “Em có thể nói không.” Cô há miệng thở dốc, lại thấy sắc môi hắn tái nhợt. Lúc trước cô luôn cho rằng thời gian đã lâu rồi, Satan sẽ không còn thích cô như Bùi Xuyên nữa. Hắn cả ngày họp hành, phần lớn thời gian đều không ở bên cô. Lúc hắn nhìn cô thì trong mắt như đang xem gió, nước, sông núi, trời xanh, phảng phất thiếu rất nhiều tình yêu, tựa hồ chẳng sợ có một ngày cô rời đi, hắn vẫn có thể không chút gợn sóng mà sống tiếp. Hiện tại cô mới biết hắn thích mình cỡ nào. Ngón tay hắn di chuyển từng tấc, cả người đau đến mồ hôi túa ra, đồng tử hơi co rút, nhưng ánh mắt vẫn là ôn nhu và yêu thích không được. Khi hắn còn là thiếu niên đã không chạm vào cô. Hắn nâng niu trân quý, coi cô như một thứ châu báu quý giá. Hắn hy vọng cô có một tương lai tốt hơn, được sống ở nơi tốt hơn, chứ không phải đối mặt với những lam lũ đau thương trong lòng hắn. Vì thế khi Bối Dao bị Cao Quỳnh đưa đến đây thì cô nghĩ Satan khẳng định sẽ không tiếp nhận bởi vì hắn thực là phong độ! Nhưng hắn không phải thế. Đối với Satan mà nói thì mọi tự ti đã nhạt nhòa theo thời gian, hắn vẫn hai bàn tay trắng và giờ đã không màng hơn thua. Bối Dao tuy cảm thấy bị hắn sờ như thế thực thẹn, nhưng vẫn buông lỏng bàn tay nắm tay áo hắn, dứt khoát vùi đầu vào ngực hắn. Thôi, Satan vui vẻ là được. Hắn còn không sợ đau thì cô xấu hổ cái gì. Giọng hắn trầm thấp vang lên: “Em có về nhà nữa không?” “Không trở về.” Cô rúc trong ngực hắn, giọng nói rầu rĩ, “Không thể quay về. Bên cạnh anh chính là nhà của em.” Hắn không nói gì nữa, chỉ có từng nụ hôn rơi xuống. Nửa đêm gió biển thổi kịch liệt nhất, lúc Vu Thượng Huyền đượt vớt lên thì đã như cá chết nằm thẳng cẳng trên boong tàu, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Cao Quỳnh ngồi xổm bên người hắn, thương tiếc mà đá đá hắn: “Chậc chậc, thật là thảm, thật là thảm mà.” Vu Thượng Huyền mở to mắt, gian nan nói: “Cao tiểu thư hạ chân lưu tình, đừng đá chết người.” Cao Quỳnh cũng tức, cô ta trợn tròn mắt: “Vì cứu cái đồ vong ân bội nghĩa nhà anh mà tôi đã hy sinh lớn thế nào.” Cô còn đang nói chuyện thì vài người bên cạnh đã mang Vu Thượng Huyền đi. Cao Quỳnh nói: “Các người đem anh ta đi đâu?” Đại hán trả lời: “Satan mệnh lệnh để tiên sinh tĩnh dưỡng.” Cao Quỳnh nhíu nhíu mày, không cam lòng nói: “Vậy cũng đừng giết chết hắn.” “Chúng ta biết rồi Cao tiểu thư.” Cao Quỳnh trước sau không nghĩ ra chuyện này, Satan rốt cuộc suy nghĩ cái chứ? Sau một lúc lâu cô ta mới hô to mẹ nó một tiếng! Satan còn đang cùng tiểu yêu tinh này nọ, thế mà Vu Thượng Huyền đã bị vớt lên vậy tức là Satan đã sớm tính toán thời gian để tha cho Thượng Huyền. Mà như thế chẳng phải cô ta đã làm việc kia mà không có ý nghĩa gì à? Cao Quỳnh cạn lời nhìn trời đêm. A, mưa gió trên biển thực lớn. Ngày hôm sau trời vẫn chưa trong, sắp đến bình minh mà bão táp vẫn vần vũ, trên du thuyền vẫn còn thắp đèn, không trung u ám. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ trong ngực mình. Cô có loại kiều nộn non nớt của thiếu nữ, lại bất mãn vì bị hắn quấy rầy nên theo bản năng rời khỏi hắn. Bùi Xuyên kéo cô lại, cuối cùng cô cũng mở mắt. “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?” Giọng thiếu nữ mềm mại, có chút nũng nịu. Hắn rũ mắt nhìn cô, khẽ ừ một tiếng. Cơn buồn ngủ của cô lập tức giảm hơn nửa: “Có chuyện gì?” “Anh cần nói với em vài lời.” Bùi Xuyên nói, giọng trầm thấp, “Dao Dao, thế giới này không giống thế giới kia của em. Thế giới này đã không còn trật tự, pháp luật cũng bị phá hủy. Anh thực xin lỗi vì để em phải gặp hoàn cảnh này.” “Ở chỗ này muốn sống tốt thì em phải cường đại. Vãng sinh chính là vũ khí tốt nhất. Lúc anh cấy vãng sinh vào người Vu Thượng Huyền, Cao Quỳnh, cùng những cán bộ cao cấp khác thì đều giữ lại chip khống chế.” Hắn chỉ chỉ lên trán cô, “Hiện tại nó ở chỗ này.” Bối Dao sờ sờ trán mình, thấy không đau không ngứa: “Anh bỏ vào bằng cách nào?” Hắn chỉ cười cười, ôn hòa nói: “Về sau có cơ hội anh sẽ giải thích với em, nhưng em phải nghe điều vô cùng quan trọng sau đây: Không có người nào vô cớ mà trung thành. Tính cách Cao Quỳnh tục tằng nhưng khi làm việc lại tinh tế. Những việc khác cô ấy rất tùy tiện, nhưng tâm tính kiên định, đã nhìn nhận ai thì sẽ không phản bội. Vu Thượng Huyền tâm tư phức tạp, hắn đủ thông minh, thích ngấm ngầm giở trò, thích lộng quyền, không thể hoàn toàn tín nhiệm. Một khi có dấu hiệu phản bội thì lập tức phải ra lệnh cho hắn tự sát.” Cô bị lời nói hung ác nhưng bình tĩnh của Bùi Xuyên dọa sợ, trợn tròn đôi mắt hạnh lúng liếng, hoài nghi mình vừa nghe lầm: “Giết?” Bùi Xuyên: “Ừ, không cần do dự.” “Nhưng.” Bối Dao nói, “Anh nói với em những chuyện này để làm gì? Anh là ông chủ của bọn họ, anh nói lời này khiến em bất an lắm.” Hắn dừng một chút: “Anh có một cách giải quyết vãng sinh trong người, hiện tại cấy vãng sinh mới sẽ giúp cắn nuốt vãng sinh sơ cấp.” Hắn nhìn vào mắt cô, ngữ điệu rất chậm, nói ra từng chữ, “Nhưng hậu quả không thể đoán trước. Có khả năng anh sẽ bị liệt, khả năng bị điếc hoặc mù, cũng có thể sẽ chết, hoặc không bao giờ tỉnh lại.” Cô nghe xong thì lập tức lắc đầu: “Không thể.” Bùi Xuyên cúi đầu hôn lên gương mặt phấn nộn của cô: “Nghe lời.” Bối Dao có chút tức giận: “Không được đi! Biện pháp này nguy hiểm như thế, chẳng lẽ không còn cách nào an toàn hơn sao?” Hắn dùng ngữ khí mềm mại và ý cười nhợt nhạt mà nói: “Anh yêu em.” Bùi Xuyên giải thích: “Việc vi phạm mệnh lệnh của vãng sinh sơ cấp gây ra thống khổ không nhẹ hơn chết là mấy.” Gió biển gào thét, lạnh lẽo như thấm vào xương cốt. Bối Dao chịu không nổi cục diện tiến thối đều không được này, gương mặt nhỏ của cô chôn trong chăn khóc nức nở. Hắn thở dài một tiếng, dỗ dành cô nói: “Trước cho anh mặc cái áo được không?” Người trong chăn lộ mặt ra, cả mặt đều là nước mắt, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Bùi Xuyên nói: “Chuyện này phải hoàn thành xong trước khi lên bờ, vì thế hôm nay phải làm, ngày mai là cập bờ rồi.” Bùi Xuyên cười cười, “Anh đã đau đến độ không có sức lực, phải nhờ Dao Dao có được không?” Gió biển thổi vào trong phòng, hắn buồn cười nhìn cô vừa khóc vừa nghiêm túc mặc áo sơ mi cho hắn. Cô dùng bàn tay như ngó sen để cài từng cái cúc áo cho hắn, bên trên cánh tay còn có dấu vết hắn mút ra. Hắn không chớp mắt nhìn cô: “Còn có cà vạt.” Cô giống như không biết thắt, cân nhắc nửa ngày mới ghập ghềnh mà thắt xong. Ánh mắt Bùi Xuyên kỳ dị lại ôn hòa. Hắn cũng không phải thiếu niên nữa, hắn thích dẫn đường để cô làm một chút việc vui vẻ. Vu Thượng Huyền tỉnh lại mới phát hiện mình lại bị giam lỏng. Hắn nhướng mày, nhớ tới tối hôm qua nghe được vài câu từ miệng Cao Quỳnh thì trong lòng cảm thấy rất vi diệu. Vì sao Satan lại chọn lúc này để giam lỏng hắn? Đây là một căn phòng vuông vức đến gió biển hắn cũng không cảm nhận được. Đêm qua bác sĩ có đến một chuyến, nhưng đến nay hắn vẫn còn suy yếu. Ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ đóng chặt, tự hỏi Satan muốn làm cái gì? Mà ở chỗ ánh mắt hắn không chạm đến được, A Tả đẩy Bùi Xuyên xuất hiện trong phòng y tế của du thuyền. Sắc mặt Bùi Xuyên tái nhợt, bình tĩnh mà gật gật đầu với bác sĩ: “Bắt đầu đi, A Tả đi ra bên ngoài canh, không được cho ai đi vào.” A Tả hàm hậu vội vàng đi ra bên ngoài. Bác sĩ mang găng tay nói: “Anh xác định chưa?” Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Ừ.” Quen biết nhiều năm như vậy, bác sĩ đã từng gặp vãng sinh sơ cấp và cao cấp hiện nay. Lúc hai thứ đó cắn nuốt nhau thì vật chủ sẽ đau đớn thống khổ như tự cầm dao cắt nội tạng. Hắn thở dài một tiếng: “Đáng giá sao?” Bùi Xuyên nói: “Anh nhất định không biết ở một thế giới khác tôi đã vì cô ấy mà ngồi tù.” Chính hắn tự cười cười nói, “Nghe thực buồn cười có phải không? Tôi cũng cảm thấy buồn cười, càng trẻ thì càng yêu chân thành. Anh xem, hiện tại tôi không thể vì cô ấy đi ngồi tù để làm người tốt. Tôi thậm chí còn nói với cô ấy là tôi có thể sẽ chết. Như vậy cho dù chết thật thì cô ấy cũng sẽ nhớ tôi cả đời. Là nhớ rõ Satan chứ không phải Bùi Xuyên kia.” Tuy bác sĩ không hiểu nhưng vẫn nhận ra cố chấp trong lời hắn. Bác sĩ nói: “Được rồi, anh cũng là Bùi Xuyên mà. Có lẽ anh đã sớm quên, lúc trước tôi đã cấy chíp sơ cấp vào người anh thế nào. Anh đã quên cái loại tình cảm này hiện tại lại yêu cô ấy thì anh không thể sai lầm như khi còn niên thiếu nữa.” Bùi Xuyên nhếch miệng, lộ ra một tia trào phúng. Ngoài cửa truyền đến giọng nói thấp thỏm bất an của thiếu nữ: “Anh nghe thấy không? Satan, anh nghe thấy không?” Cô lớn tiếng gọi, “Em chờ anh, vẫn luôn chờ anh, anh nhất định phải thành công nhé!” Thấy hắn không đáp lại, cô vỗ vỗ cửa uy hiếp: “Nếu anh thất bại thì em sẽ về nhà! Vĩnh viễn cũng không trở lại.” Tia trào phúng trên khóe miệng Bùi Xuyên cứng đờ. Bác sĩ lại cảm thấy buồn cười. Lúc hắn động đao, Bùi Xuyên trầm mặc lại đột nhiên mở miệng: “Tôi muốn sống, làm ơn.” Bác sĩ không nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Hắn nhớ tới 5 năm trước Bùi Xuyên cũng từng nói một lời tương tự: “Tôi muốn sống, quên cô ấy đi thì tốt rồi.” Từ đó năm nào hắn cũng trồng hoa hồng trước mộ, giống như chỉ đi thăm một người bạn cũ râu ria, giống như đã thực sự quên đi. Nhưng hiện tại sao lại thế này chứ? Lúc hai loại vãng sinh đánh nhau, hắn thấy mình lúc ban đầu. Dưới ánh nắng mặt trời tháng sáu, hắn ôm một thi thể, nơi xa là biển xanh vô tận, hắn làm một con châu chấu bằng lá tre, đặt vào tay cô gái. Cô gái nhắm mắt, vô tri vô giác. Bùi Xuyên nói: “Cho nên hiện tại em vẫn không thích anh.” “Bùi tiên sinh? Không, anh không phải Bùi tiên sinh. Lâu rồi nên có khi em đã quên mất, anh là Bùi Xuyên.” “Dao Dao, trên đời này người anh yêu nhất là em.” Hắn cười cười, “Cho dù em cũng chẳng biết điều này.” Hắn ngồi ở trên xe lăn, lại dùng những bông hoa mới hái lúc sáng sớm để bện vòng hoa đội lên đầu cô, mái tóc cô dài mềm mại, nếu không phải thân thể đã mục rữa thì sẽ rất mỹ lệ. Bùi Xuyên một ngày không ăn cơm, chỉ cùng cô ngồi trên đảo nhỏ cho đến khi hoàng hôn. Hắn vui sướng nói: “Hôm nay cũng xem xong mặt trời lặn rồi, chúng ta về nhà thôi.” Hắn cúi người bế cô lên, xem nhẹ mùi xú uế bốc ra từ thi thể. Hắn đẩy xe lăn hướng về “nhà”. “Về sau anh sẽ xây một trang viên ở đây, trồng đầy hoa tưoi, mỗi ngày đều cùng em xem mặt trời lặn rồi mọc.” “Em nói cái gì? Xin lỗi, hôm nay không cho em đi nhìn mặt trời mọc được. Là anh không tốt, mặc quần áo cho em hơi chậm.” Tới chạng vạng, Bùi Xuyên làm xong cơm, bên ngoài có tiếng côn trùng kêu vang, cùng tiếng biển rộng sóng xô ầm ầm. Hắn đút cơm cho Bối Dao trong ngực mình. “Ăn cơm đi.” Cơm nước xong, hắn rửa chén bát, lại nấu nước giúp cô tắm rửa. Hắn nhấp nhấp môi, vẫn che lại hai mắt như cũ. “Anh biết em không quá thích anh vì thế anh sẽ không mạo phạm em.” Nhưng mùi hoa vẫn không át được mùi thi thể. Cô vẫn chậm rãi mà hư thối, trong cổ họng hắn nảy lên một cỗ mùi tanh. Hắn trợn tròn mắt không ngủ, vẫn ôm cô trong ngực. “Là anh suy xét không chu toàn, trên đảo cũng không có nước hoa, ngày mai anh sẽ đi hái một ít hoa cho em, lại thơm lắm cho mà xem.” Nhưng đó là mùa hè, thân thể cô rốt cuộc tàn còn nhanh hơn cả hoa. Hắn từng ngày nhìn phấn hồng biến xương khô. Vào một ngày mưa, hắn tự mình mai táng cô. Bùi Xuyên biết cô đã chết, hắn không điên, chỉ là có chút khổ sở mà thôi. Chỉ có một chút, một chút khổ sở thôi. Hắn ho ra máu, mưa to xối ướt quần áo của hắn, mà hắn thì đắp lên nắm đất cuối cùng. “Anh có chút hận em.” Hắn lẳng lặng nói, “Có đôi khi anh sẽ nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Từ niên thiếu anh đã thích em cho đến tận bây giờ nhưng em lại không thấy. Anh chưa từng nắm tay em, cũng chưa hôn môi. Nhưng em đã chết, còn anh thành bộ dáng này. Em chưa từng thích anh, thứ bố thí cho anh cũng không nhiều, thế mà lại chiếm hết cả đời của anh.” “Điều này thực không công bằng, nhưng anh biết, trên đời này có rất nhiều người giống anh. Bọn anh không thể nào với tới người mình thích, chỉ tình nguyện dâng trái tim mình lên, dù người khác không chịu nhận.” Bùi Xuyên vuốt ve chữ “vợ” trên bia mộ, ngữ điệu hết sức đạm mạc, “Em đừng nghĩ anh sẽ vì em nổi điên, anh rất tỉnh táo. Em cũng đừng nghĩ anh sẽ không sống nổi, anh sẽ sống sót, hiện giờ không đau không bệnh, sau này anh sẽ sống càng tốt hơn.” “Chẳng qua.” Hắn dừng một chút, “Yêu một người quá vất vả, nếu em lại xuất hiện thì anh nhất định sẽ không yêu em. Anh cũng sẽ không đối xử tốt với em. Mấy năm nay anh đối xử với em không tốt sao? Em cái đồ trứng thối không có lương tâm này.” Sau trận mưa đó, hắn để bác sĩ cấy vãng sinh vào người mình. Nó đúng là thứ thần kỳ, vừa vào cốt tủy thì hắn đã không muốn chết nữa, hắn nhớ rõ mọi thứ liên quan đến cô nhưng tình cảm lại bị che hết. Bùi Xuyên sờ sờ ngực, như vậy khá tốt, Bối Dao tiểu thư ạ. Hắn trở về làm Satan của hắn. Tổ chức vãng sinh từng ngày thêm vững mạnh, lúc hắn cô độc nhất lại là ngày tháng 6 của năm sau, khi trời lại đổ mưa. Hắn cũng không biết vì cái gì mà hắn lại trở lại hòn đảo nhỏ kia trồng hoa hồng. Kỳ thật hắn cũng không còn yêu cô như thế, hắn nghĩ thầm. Gai hoa hồng đâm vào tay nhưng hắn lại không có bất kỳ gợn sóng nào. Satan nhìn chữ trên bia mộ, nghĩ cô cũng chỉ là một vị cố nhân đặc biệt mà thôi. Lúc sinh thời cô không thuộc về hắn, sau khi chết lại không thể rời khỏi hắn. Cũng không biết vị “Cố nhân” này dùng họ Bùi để nhập táng thì có cảm thấy khuất nhục khó chịu không. Có đôi khi hắn không nhớ nổi bộ dáng của cô, vài lần do dự muốn cho người sửa chữ trên bia mộ, nhưng hắn lại há miệng thở dốc, cảm thấy trong lòng nghẹn khuất nên dứt khoát không nhắc lại nữa. Khi đó Bùi Xuyên 25 tuổi, hắn cảm thấy thật may mắn là cô không gặp được hắn năm 25 tuổi. Một mảnh chân tình không sợ trả giá, yên lặng bảo hộ đó Satan hiện giờ không cho cô được. Bây giờ hắn ích kỷ dối trá, lại không thích một cô gái nhỏ đơn giản vui vẻ. Vị cố nhân này ngoài xinh đẹp thì tựa hồ cũng không có gì đặc biệt. Tháng 6 năm hắn 25 tuổi đã nói: “Sang năm, anh sẽ tìm một người phụ nữ hiền huệ để kết hôn sinh con, sau đó anh nhất định sẽ bỏ mấy chữ trên bia mộ này đi.” Nhưng tháng 6 năm 26 tuổi, tay hắn cầm hoa hồng, có chút tức giận, dùng ngữ khí lãnh đạm nói: “Sang năm anh sẽ quên em, anh thật không hiểu nổi sao trước kia anh lại thích em thế nhỉ? Mấy năm nay nghĩ lại thì Cao Quỳnh cũng chẳng kém em bao nhiêu.” Trên đảo nhỏ lẻ loi, giữa biển hoa không người, hắn khắc nghiệt nói: “Thậm chí không ai không biết điều như em, mặc dù anh không cấy vãng sinh thì hiện tại khẳng định cũng sẽ cảm thấy em thực phiền chán.” Cô gái nũng nịu thì có gì tốt chứ? Một lời nói nặng cũng không dám nói, làm gì cũng phải dỗ. Với tính tình lạnh nhạt khắc nghiệt này của hắn thì chỉ sợ đã sớm phiền chán. Sang năm! Hắn nói, sang năm sẽ quên cô. Bằng không hắn sẽ năm này qua năm nọ như đồ ngốc mà ở trên đảo trồng hoa cho cô sao? Sau đó hắn lại mơ một giấc mộng, năm 27 tuổi này hắn cũng không gặp được “món quà nhỏ” đi nhầm thời không này. Mãi cho đến chết, hắn cũng không kết hôn, không có con như hắn nói. Hắn sống đến 82 tuổi, lúc già rồi thế giới trước mắt hỗn loạn, chỉ có phiến đảo nhỏ này là hoa tươi nở rộ, sóng biển vỗ bờ, không trung và biển đều là một màu xanh. Mái tóc hắn đã bạc trắng. Lúc Bùi Xuyên mở to mắt thì há mồm thở phì phò. Ánh mắt hắn lãnh đạm, tim đập nhanh. Hai loại vãng sinh trong cơ thể hắn đánh nhau, cuối cùng vãng sinh cao cấp đã thắng. Hắn không còn phải chịu cảm giác hít thở không thông, đau đến chết kia nữa. Bác sĩ nhướng mày: “Thể năng đúng là không tồi.” Mở mắt sau giấc mộng hoàng lương (giấc mộng kê vàng, mơ về cả cuộc đời, tỉnh lại vẫn ở chỗ cũ),hắn nắm chặt lấy tay bác sĩ: “Bối Dao đâu!” Bác sĩ ngẩn người: “Cái gì Bối Dao?” Trái tim Bùi Xuyên nháy mắt trầm xuống, chẳng lẽ những thứ trong mộng mới là thật, hắn cũng không gặp được cô sao? Lúc này bác sĩ mới hoãn lại một chút: “Anh nói vị tiểu thư kia sao?” Hắn cười đến bất đắc dĩ: “Cô ấy vốn canh ở đây, sau khi phẫu thuật xong tim anh ngừng đập khiến tôi hoảng sợ may mà sau đó không sao. Cho dù tôi có nguyện ý để cô ấy vào nhìn thì cái tên A Tả không có tâm nhãn kia cũng không cho.” Bùi Xuyên khàn giọng hỏi: “Cô ấy ở nơi nào?” “Du thuyền cập bờ đã hai ngày, ấn theo ý anh, tôi không dám lên cảng, mà Vu tiên sinh vẫn bị giam lỏng. Tôi đã nói với vị tiểu thư kia là anh sẽ tỉnh nhưng Cao Quỳnh tiểu thư thực tức giận, không lâu trước đây đã kéo cô ấy đi, bây giờ không biết đang làm gì.” Bùi Xuyên nhíu mày: “Anh để Cao Quỳnh mang cô ấy đi hả?” Bác sĩ nói: “Tôi có biện pháp gì chứ, anh bảo tôi phải đánh nhau với Cao Quỳnh tiểu thư chắc?” Bùi Xuyên lập tức muốn đi ra ngoài, mà bác sĩ cũng lười cản hắn. Bên ngoài thời tiết đã trong, trời xanh mây trắng. Hắn liếc mắt một cái đã thấy hai bóng người trên bờ cát. Cô đang bị Cao Quỳnh ghì cổ từ sau lưng: “Tiểu yêu tinh, tôi nói cho cô biết, nếu Satan không tỉnh lại thì cô nhất định phải chết, a a a, trong thân thể lão nương vẫn còn vãng sinh, nếu hắn xảy ra chuyện thì có phải lão nương sẽ biến thành bại não không!” Thiếu nữ đá cô ta: “Cao Quỳnh, cô mau buông tay, sao cô có thể không nói một lời đã động thủ thế hả?” Nhưng mà cô làm sao đánh thắng Cao Quỳnh nên bị cô ta ghì cổ đến nước mắt lưng tròng nhưng cũng không có ý sử dụng vãng sinh điều khiển Cao Quỳnh. Lúc này Bối Dao ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên nhìn hắn. Bùi Xuyên cũng nhìn cô, một cái liếc mắt này giống như có vô số ngôi sao nổi lên. Cô muốn tránh thoát khỏi Cao Quỳnh nên vội hét: “Satan!” Cao Quỳnh ngẩn người, buông lỏng tay. Bùi Xuyên thấy cô gái nhỏ giống như con bướm nhỏ từ bờ cát nhào vào ngực hắn. Mà hắn thì duỗi tay tiếp được cô. Bối Dao cọ cọ vào ngực hắn làm nũng: “Cuối cùng anh cũng tỉnh.” Trong lòng hắn thực nóng bỏng ấm áp, tiếng nói cũng ôn nhu cực kỳ: “Đúng vậy, anh đã tỉnh.” “Anh có khỏe không? Có phải bây giờ anh thích em được rồi không?” Hắn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, không nhịn được bật cười. “Ừ.” Bối Dao lúc này lập tức chỉ tay về phía sau tố cáo: “Cao Quỳnh bắt nạt em, nói muốn ném em xuống biển cho cá mập ăn.” Cao Quỳnh nghẹn họng nhìn trân trối: “Mẹ nó!” Sao cô ta có thể cáo trạng nhanh như thế chứ? Bùi Xuyên dừng một chút, nhớ tới năm đó ở trong mộng hắn nói nếu gặp lại sẽ không yêu cô, cũng sẽ không đối xử tốt với cô nữa. Nhưng mà hiện tại…… Bùi Xuyên hôn lên gương mặt cô gái nhỏ trong lòng, nói: “Anh sẽ trừng phạt cô ta.” Thật quá giống bộ dáng hôn quân. Tiểu yêu nữ trong ngực hắn cười tủm tỉm: “Anh đừng phạt tàn nhẫn quá, phạt cô ấy ăn ít mù tạt là được! Lên bờ em muốn đi xem ba mẹ em!” “Được.” Bối Dao: “Còn có em trai em, chắc là nó đã trưởng thành. Em muốn nhìn bộ dáng nó khi lớn.” Hắn ôn nhu đáp: “Được.” Cô ôm lấy cổ hắn, vừa cười vừa rơi lệ nói: “Anh tỉnh lại em mừng lắm.” Trong chớp mắt hắn giật giật môi, không nói nên lời. Cô nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh nói cái gì, em nghe không rõ.” Dưới bầu trời xanh, gió biển ôn nhu, cô nghe thấy hắn cất giọng trầm thấp nói nhẹ bên tai cô: “Anh nói em chính là ngày tháng tư trên nhân gian này, vĩnh viễn không thay đổi.” (Câu này xuất phát từ bài thơ “Anh là trời tháng tư của nhân gian” do Lâm Huy Nhân viết dành tặng cho Từ Chí Ma) HOÀN
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]