Gió biển gào thét thổi, đêm nay cũng không được coi là thời tiết tốt.
Cao Quỳnh dò đầu ra, trên biển không trăng, xa xa tựa hồ có thể nghe thấy sóng biển đập ầm ầm vào thân thuyền. Cô ta nhìn bóng dáng mờ nhạt của đôi nam nữ cách đó không xa.
Dưới ánh đèn, hắn gỡ mặt nạ xuống, nâng cằm thiếu nữ trong lòng, hơi hơi cúi đầu. Cao Quỳnh thấy thực đau lòng, dậm chân một cái chạy mất. Cô nàng nghĩ, lúc này Vu Thượng Huyền nhất định là thiếu mình một ân tình cực lớn.
Bối Dao ngửi được mùi gió biển tanh, cùng với cảm giác mát lạnh trong ngực hắn. Môi hắn lạnh như băng, giống như hương vị của ngọn hải đăng phía xa xa trên biển.
Cô không kịp nhắm mắt nên thấy được hết bộ dáng hắn. Hắn xác thật không còn là Bùi Xuyên tràn trề khí chất thiếu niên nữa, giữa lông mày hắn là cô độc đọng lại theo năm tháng. Đối với Bối Dao mà nói, đi vào thế giới này là một hồi biến cố trên lớp học, nhưng với Bùi Xuyên mà nói thì đã sắp 5 năm từ ngày cô qua đời, hơn một ngàn ngày đêm hắn phải thống khổ.
Lúc bắt đầu cô vô thức kéo lấy vạt áo hắn. Nụ hôn của hắn rất nhẹ nhưng Bối Dao lo lắng “vãng sinh” trong người hắn sẽ gây ra đau đớn như thế nào.
Dần dần, cô đã hiểu. Trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, dù đây là mùa hè tháng 6, thời tiết cũng không lạnh nhưng da thịt hắn lạnh toát. Nhiệt độ cơ thể Bùi Xuyên luôn nóng bỏng, đây là lần ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-co-the-cua-ac-ma/785336/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.