Bối Dao cố hết sức mà đỡ hắn, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Em đỡ anh đi qua, anh đừng lo lắng, mỗi người chạy được đến đây đều sẽ mệt muốn chết.”
Chạy xong thì không thể lập tức ngồi xuống, tốt nhất là đi lại vừa phải. Cô cũng không thể biết rõ Bùi Xuyên rốt cuộc là đau nhiều thế nào nên hỏi: “Anh có muốn ngồi chút không?”
Bùi Xuyên cắn răng đứng lên nói: “Đi.”
Bọn họ cùng đi đến điểm đích, chỗ đó có một cái cờ màu, bị gió núi thổi làm rộ lên cảm giác cẩm tú đón gió.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra trạng thái của Bùi Xuyên không đúng, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, đôi chân dưới quần thể thao màu đen bước đi không đúng, vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đều nhìn qua.
Nếu bàn về tên tuổi thì Bối Dao hiển nhiên là quá nổi danh. Buổi sáng cô ngồi ở chỗ này làm công tác tình nguyện khiến rất nhiều người nhận ra cô chính là cô gái trong đội cổ động lần trước, là hoa khôi nổi danh của Lục Trung. Còn Bùi Xuyên tuy rằng cũng nổi danh trong Tam Trung nhưng cũng không đến mức mọi người đều biết.
Nhưng Bối Dao lại làm ra hành động khác người mà chui qua dây phòng hộ đi dìu hắn, động tác giống như một cái ôm khiến bọn họ đều tò mò. Đa số học sinh đều tuổi 16, 17, đối với việc này thì tò mò và hưng phấn hơn cuộc thi marathon nhiều.
Có người lặng lẽ nói: “Nam sinh kia là ai vậy? Sao Bối Dao lại đi dìu hắn?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-co-the-cua-ac-ma/785272/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.