Trên tầng ba là phòng trò chơi giành cho trẻ em, so với tầng hai thì chỗ này tràn ngập ngây thơ chất phác lại vui sướng.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô, cô lại rút phong bao “Bình an vui sướng” từ bên túi trái ra cho hắn. Bối Dao cực kỳ chân thành nói: “Cảm ơn anh đã cứu Bối Quân, mẹ em nói nhà em không có gì để cảm tạ anh, mẹ muốn đến thăm anh nhưng anh lại không ở Bùi gia.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn dừng trên cái bao lì xì.
Khuôn mặt của thiếu nữ đỏ lên: “À…… Bao lì xì không nhiều lắm, nhà em có chút nghèo, anh cũng biết đó. Đây là tâm ý của ba mẹ em.”
Bùi Xuyên lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người đưa tiền cho hắn.
Hắn biết thanh danh của mình ở Lục Trung có lẽ không tốt, nhưng cô vẫn đến. Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Không cần, anh không thiếu tiền.”
Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong sáng: “Cũng được.” Bối Dao đem bao lì xì cất vào trong túi tiền, sau đó từ bên tay phải lấy ra một thứ. Ánh mắt hắn ngừng trên tay cô, tim đập nhanh hơn.
Giọng cô mềm mại, dò hỏi ý hắn: “Cái này có thể nhận được không?”
Đó là một tuýp thuốc mỡ trị bỏng “Kinh vạn hồng”, giá bán bên ngoài chỉ tầm mấy đồng thôi.
“Bùi Xuyên, tay còn đau không?” Giọng cô nhẹ nhàng lại mềm mại, nhè nhẹ từng đợt nhưng vẫn chui thẳng vào trong lòng người.
Hắn biết mình không nên nhận, cũng không thể nhận, phải cự tuyệt cô như cái bao lì xì không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-co-the-cua-ac-ma/785270/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.