Trong lòng Bạch Ngọc Đồng cảm thấy quái dị khó hiểu. Lúc này Bối Dao hỏi cô ta: “Tôi có thể vào gặp Bùi Xuyên không?”
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào, bởi vì mang theo nghẹn ngào nên có một loại mềm mại khác. Bạch Ngọc Đồng thầm hận, nghĩ thầm không biết cái tên kế huynh kia đã chết hay vẫn sống, vạn nhất hắn bị lây bệnh cũng biến thành chó điên thì đúng là túm được ai cắn người đó.
Cô ta và mẹ không dám tới hỏi, vừa hay có Bối Dao tới cửa. Vì thế Bạch Ngọc Đồng nghiêng người để Bối Dao tiến vào.
Hai mẹ con Tào Lị liếc nhau, đều không hé răng. Bọn họ nhìn Bối Dao đi đến trước cánh cửa đóng chặt kia.
Thiếu nữ uốn ngón tay gõ lên cửa: “Bùi Xuyên, anh có khỏe không?”
Bùi Xuyên đang ngây người nhin trần nhà vội bật dậy: “Em tới làm cái gì?”
Bối Dao áp lực khóc nức nở: “Em đến xem anh có bị thương không, chúng ta đi bệnh viện xem có được không?”
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Em đi đi, anh không có việc gì.”
Trong lòng Bối Dao vừa lo lắng lại khổ sở, không sao đi được. Bùi Xuyên biết cô còn ở bên ngoài, mà mẹ con Tào Lị hẳn là cũng ở bên ngoài.
Bùi Xuyên nhìn hai cái chân giả bị hỏng ném ở chân tường, nhắm mắt lại. Bởi vì phần bị thương vừa vặn là cẳng chân nên lúc những người kia nhìn qua ống quần bị rách của hắn thì chỉ nhìn thấy cái chân giả lạnh lẽo chứ không phải miệng vết thương dữ tợn.
Căn phòng này giống như một cái lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-co-the-cua-ac-ma/785268/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.