Tháng chín, cô đã chính thức bước vào lớp 11. Các bạn học trở về trường cũng rất vui vẻ. Một năm qua đi, vào lớp 11 này mọi thứ càng thêm náo nhiệt.
Tam Trung quy định ngày báo danh sẽ có tiết tự học buổi tối hôm đó, còn Lục Trung quản lý rời rạc hơn một chút, ngày hôm sau mới chính thức đi học.
Ngày đó Bối Dao cũng không đến trễ, nhưng tâm tình thì vẫn rối bời. Cuốn nhật ký phủ đầy bụi bặm kia khiến cô sinh ra nhút nhát. Nhưng vừa nhắm mắt lại cô đã nhớ rõ mồn một từng chữ. Có điều không có một người nào cam tâm bị một cuốn nhật ký và ký ức xa lạ nhiều lên mỗi năm trói buộc, khiến bản thân sợ hãi.
Cho nên cô không can thiệp vào sự trưởng thành của chính mình và Bùi Xuyên, cũng không ý thức được tình cảm của hắn.
Tháng 8 năm nay Bối Dao mới tròn mười sáu tuổi. Cô ít hơn một tuổi so với bạn bè trong lớp. Cô chỉ biết Bùi Xuyên có tình cảm đặc biệt với mình nhưng thích và động tâm là tình cảm phức tạp cỡ nào chứ. Người ta có thể vì nó mà lớn lên, lại có người không hiểu được nó mà dừng bước.
Ngoài cửa sổ, lá ngô đồng lao xao. Sau khi tan học về Trần Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi Bối Dao: “Cậu có cảm thấy gần đây Ngô Mạt không bình thường không?”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Buổi tối về phòng ngủ cậu ấy vẫn không nói lời nào, vừa rửa mặt đã lên giường chơi di động.”
Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không chỉ có thế, lúc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-co-the-cua-ac-ma/785266/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.