Tưởng Văn Quyên mang Bùi Xuyên về nhà, rửa mặt cho anh, lại lấy nước để anh súc miệng. 
Bùi Xuyên vẫn luôn im lặng, Tưởng Văn Quyên nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt của con mình, sờ sờ mái tóc đen của anh: “Vì sao Tiểu Xuyên lại cắn Trần Hổ?” 
Bùi Xuyên rũ mắt nói: “Cậu ta cướp bánh quy của con.” 
Tưởng Văn Quyên nhíu mày. 
Bà biết Bùi Xuyên đang nói dối, gia đình bọn họ xem như giàu có nhất tiểu khu này. Cái loại bánh quy có nhân đó nhà người khác không có, nhưng nhà bọn họ không chỉ có bánh quy, còn có chocolate. Bùi Xuyên sẽ không đánh nhau vì một cái bánh quy. 
Mặc dù con trai không nói, ánh mắt mẹ Bùi lại dừng trêи chân Bùi Xuyên, trong mắt mang theo sự buồn bã. Kỳ thật Tưởng Văn Quyên cũng biết vì sao, khẳng định là bởi vì chân. 
Bà ôn nhu ôm anh một cái, sau đó cười nói: “Mẹ đi nấu cơm, một lát là có thể ăn cơm, Tiểu Xuyên có muốn ăn gì không?” 
Bùi Xuyên lắc đầu, mắt đen an tĩnh hiểu chuyện nhìn bóng dáng bận rộn của Tưởng Văn Quyên. 
Bùi Hạo Bân chạng vạng mới về nhà, gần đây ông phải truy nã tội phạm nguy hiểm, thường phải bận đến đêm khuya. Sau khi ông trở về, bầu không khí trong nhà bỗng nhiên an tĩnh lại. 
Nhà Bùi Xuyên có một chiếc TV màu, đặt ở phòng khách, trong năm 1996 xem như thứ hiếm, không phải nhà nào cũng có. Tưởng Văn Quyên đang xem chương trình âm nhạc cùng với Bùi Xuyên, bà không quay đầu, Bùi Hạo Bân nói trước, “Anh đã về.” 
Ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-do-co-the-cua-ac-ma/251627/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.