Tiết trời hôm nay thay đổi thật thất thường.
Mới nãy còn âm u, giờ đã tối om như mực.
Một trận mưa rào, “ào ào” kéo tới.
Bản Vương dựa vào chân tường, ngồi trong vũng lầy lội.
Lần đầu tiên hiểu cảm giác không biết đi đâu về đâu.
Thiên cung? hay Địa phủ?
Hay về Vương phủ tạo trò cười cho Sở Hoằng?
Không, không được, mai là ngày đại hôn của Yến Cửu, là Hoàng Thúc, ta cũng phải đến “Chúc mừng” một câu. Đừng để người đời nói Nhạc Sơ ta mất Thánh ân thì trốn chui trốn nhủi, không dám ló mặt gặp Hoàng Thượng.
Ta phải gặp nó một lần, dù có thể là lần sau cuối.
Từ nay, kẻ tạo ra vết nhơ trong đời nó vĩnh viễn biết mất khỏi cõi đời.
Bản Vương thất thểu đứng lên, loạng quạng ra khỏi con ngõ, nương ánh đèn tờ mờ trên các cửa hàng ven đường, đi đến Hoàng cung.
Hơn hai năm không gặp, chẳng biết đứa bé kia béo hay gầy.
Vẫn dịu dàng nho nhã, nụ cười nghiêng thành, hay đã trưởng thành một vị Quân Vương sắc bén.
Vẫn là Tiểu Yến Cửu của ta năm đó, hay tháng năm lưu chuyển thành phu quân của người.
Cứ bần thần bước đi, Bản Vương không rõ mình đến Hoàng cung thế nào, nhóm thủ vệ canh cổng thấy ta bẩn thỉu, hồn vía trên mây, cũng chẳng dám hó hé, chỉ khom người nghênh đón ta vào, sau đó mới thì thầm to nhỏ.
“Này, hai năm liền không thấy Tương Vương tiến cung, giờ tự nhiến ló mặt mà nom nhếch nhác thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2161066/quyen-5-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.