Tan Triều hôm sau, Yến Cửu chắp tay bước xuống đại điện, nhìn Bản Vương hỏi: “Phải đi thật à?”
“Vâng.” – Bản Vương khom mình.
“Nhưng Hoàng Thúc,” – nó nói: “Trẫm còn quá trẻ, nhiều việc vẫn làm theo cảm tính, xử lý không chu toàn, hiện tại Quốc gia này vẫn cần ngươi.”
Bản Vương ngẩn người, lại cười giễu.
Trước kia khi ta yêu cầu muốn từ quan, chắc chắn Yến Cửu sẽ giữ ta lại bằng một câu “Trẫm cần người”, giờ nó nói, Quốc gia này cần ngươi.
Chứng tỏ rằng, bản thân nó đã không còn cần ta nữa.
Cũng phải, là Quân Vương, Quốc gia và dân chúng mới là quan trọng nhất. Cứ mãi luẩn quẩn thứ tình cảm nữ nhi không màng chính sự thì tác dụng gì.
Buông tay cũng tốt.
Bản Vương cúi thấp hơn, “Xin Hoàng Thượng chấp nhận cho thần từ quan một thời gian. Trong lúc đó, hy vọng Hoàng Thượng thu hồi những quyền lực đã từng trao cho thần. Mai kia trở về, thần chỉ muốn tập trung chính sự, làm một Vương gia bình thường, chăm lo bách tính, tạo phúc muôn dân.”
Yến Cửu thở dài, “Thôi được, nếu ngươi đã quyết, Trẫm cũng không níu giữ. Về phần quyền lực của ngươi, Trẫm sẽ dần thu hồi.” – dứt lời, nó cười khổ, “Trước kia ta cho rằng đưa ngươi lên địa vị cao, cho ngươi thật nhiều quyền lực là không kẻ nào dám đụng chạm, là tốt nhất cho ngươi. Giờ ngẫm lại, có lẽ chính ta đã đẩy ngươi vào chảo lửa, khiến ngươi bị mọi người chỉ trích. Ta biết ngươi không màng chính sự lại cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2161059/quyen-5-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.