Ra đi vội vã, Bản Vương chỉ dẫn Tô Dung, Bạch Sam và Bạch Hoa tức tốc đến Khúc Châu.
Ta đây còn chưa hết bệnh hẳn, lại mệt nhọc đường trường, cảm càng nặng hơn.
Đến một trạm nghỉ chân trên đường, Tô Dung sắc thuốc, bưng vào căn phòng khách chật hẹp, “Chủ nhân, ngài uống thuốc đi.”
Bản Vương cầm bát thuốc uống cạn, lại mệt mỏi ngả lưng nằm.
Tô Dung ôm chăn từ trong xe ngựa xuống, đắp cho Bản Vương, “Chủ nhân, theo ta ngài nên nghỉ ngơi mấy ngày đi đã, khi nào khỏe hẳn hãng lên đường, đây còn cách Khúc Châu khá xa, hoãn một hai ngày cũng không vội.”
“Không sao,” – Bản Vương nói: “Xe ngựa rộng rãi, nằm không khó chịu, vẫn đi trước đi. Bản Vương chịu được, nhưng Diêu Thư Vân có chịu đựng được không.”
Tô Dung chần chừ, “Chủ nhân, lần này xuất hành, nô tì chỉ cầm theo ít thuốc men trị bệnh thông thường như đau đầu, cảm sốt, ho khan, không biết tình hình Diêu đại nhân thế nào, chỉ sợ không đủ dùng.”
Bản Vương: “Còn hơn không mang gì. Hiện giờ Khúc Châu đang gặp hạn mất mùa, bách tính còn chả có cơm ăn, chắc cũng chẳng còn ai bán thuốc.”
Tô Dung thở dài, “Cũng phải, thôi đến đó tính sau, cùng lắm thì nô tì kê đơn, để Bạch Sam Bạch Hoa ra ngoài thành hái thuốc. Ngài nghỉ ngơi đi, nô tì đi sắc thuốc, mai nhỡ có sốt thì có thuốc để dùng ngay.”
“Cảm ơn ngươi.” – Bản Vương day ấn đường, chợp mắt.
*
Tảng sáng hôm sau, bốn người chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2161037/quyen-4-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.