Ta, không biết.” – Bản Vương đáp, tầm mắt dừng trên miếng ngọc bội được hắn nắm chặt trong tay.
Một mặt khắc tên tự của hắn “Tử Nhiên”, mặt còn lại khắc xương bồ – loài cây hắn yêu thích nhất.
Lúc Diêu Thư Vân nhận được miếng ngọc bội, hắn đã ngả ngớn rằng: “Vương gia không chỉ viết đẹp, khắc cũng thật cao siêu, nếu đã do ngươi tự tay khắc tặng, vậy hạ quan coi nó như tín vật đính ước nhé.”
Tín vật… đính ước…
Bản Vương vươn tay muốn gỡ miếng ngọc, lại thấy Diêu Thư Vân vô thức nắm chặt hơn, ngốc nghếch cười, “Ta đã bảo rồi mà, đây là tín vật đính ước của bản quan, không thể cho các ngươi được.”
Bản Vương càng dùng sức, tay hắn càng siết chặt.
Bách Lý Trần cười, “Yên tâm đi, riêng thứ này hắn không để mất đâu, bảo bối đấy. Mà kể ra, hắn cũng đáng thương, đường quan gập ghềnh, tình trường lận đận, mặt ngoài thì phóng khoáng, trong lòng lại đầy chua cay.”
Bản Vương im lặng, nói: “Đã phiền ngươi chăm sóc hắn, giờ ta đưa hắn về phủ.” – rồi luồn tay qua nách, bế người lên, vừa đi vừa càm ràm, “Nặng quá.”
Diêu Thư Vân nghiêng đầu, môi khẽ chạm vào cổ Bản Vương, sau đó nhích người, gối lên cánh tay ta.
Bế người ra khỏi thanh lâu, đặt hắn vào trong kiệu, sai người đưa về Diêu phủ trước, bản thân thì chậm rãi đi sau.
Quãng đường này, suy nghĩ rối ren, càng quan tâm càng rối loạn.
Thư Vân —
Hắn từng cười đến run rẩy, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2161023/quyen-4-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.