Hai năm sau, Sở Hoằng nảy nở, mặt mày đã có nét anh khí của thiếu niên.
Cùng với tuổi tác, tâm tư ác ma trong hắn cũng tăng lên một tầm cao mới.
Tan học hôm ấy, Sở Hoằng dẫn Văn Nhân Thiện đến đông cung, cấm không cho Tiểu Đậu Tử bám đuôi.
Cho lui cung nữ và thái giám, Sở Hoằng bày các loại đồ chơi, lấy đĩa bánh thơm phức mùi sữa ra khoe: “Đây là bánh sữa Tây Vực tiến cống, trong cung không có mấy đâu, ăn thử đi.”
Văn Nhân Thiện đang chơi đồ hàng, thấy miếng bánh trắng mềm, vừa định gọi Tiểu Đậu Tử thì bị Sở Hoằng can ngăn, “Lần này đừng gọi nó, ngươi để dành ăn một mình thôi.”
Văn Nhân Thiện do dự, nhón một chiếc bỏ vào mồm, cắn miếng đã tỏa mùi sữa thơm phức, miếng bánh tan ngay trong miệng, rất ngon.
Sở Hoằng lau mép cho nó, “Ngon không?”
“Ưm, ngon lắm.” – Văn Nhân Thiện lại nhón miếng nữa, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, lần này sao không thấy ngươi đòi điều kiện đã cho ta ăn?”
Sở Hoằng cười khẽ, “Cho ngươi nợ trước.” – xong nhéo nhéo má Văn Nhân Thiện, “Có thích ta như thế không?”
Văn Nhân Thiện liếm tay, “Không thích.”, ngưng một lúc lại bảo: “Cũng không ghét.”
“A.” – Sở Hoằng cười, thơm lên má nó, “Nhóc con nhà ngươi bao giờ mới lớn đây.”
“Lớn lên làm gì?” – Văn Nhân Thiện bĩu môi.
“Lớn mới tốt…” – Sở Hoằng nhếch mày, cười gian xảo.
Văn Nhân Thiện vươn tay véo mũi hắn, “Cha ta bảo, ngươi xấu lắm, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160996/quyen-3-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.