Lúc này, mây đen đã tản, ánh trăng sáng rải lên mặt đất một lớp ráng vàng, phản chiếu từng vũng nước đọng sáng long lanh.
Hộ vệ gác cung đã tìm chỗ gà gật quá nửa, chẳng còn gặp bóng người nào, cả Hoàng cung rộng lớn bỗng thật vắng vẻ.
Bản Vương tản bộ đến Ngự hoa viên.
Chỉ thấy Sở Hoằng đang ngồi trong đình nghỉ mát gần đó, cúi đầu điêu khắc thứ gì, thi thoảng đưa lên thổi bớt mùn vụn.
Trước mặt hắn có đặt một chiếc đèn, ngọn lửa chợp chờn trong gió đêm.
Hắn khắc rất chăm chú, Bản Vương đến trước mặt hắn mà hắn vẫn không hề nhận ra, cho đến khi Bản Vương ngồi xuống, bâng quơ cất tiếng chào hỏi, hắn mới giật mình hoàn hồn, cười: “Đến à?”
“Ừ.” – Bản Vương gật đầu, nhìn miếng gỗ trong tay hắn, hỏi: “Không biết Hoàng Thượng đang khắc gì đấy?”
Hắn đưa miếng gỗ chưa hoàn thành cho ta xem, “Cánh tay.”
“Cánh tay?” – Bản Vương cầm, nhìn cánh tay thon dài tăm tắp, chỉ thấy nơi khửu tay có thể gấp khúc, các ngón tay cũng có khớp xương rõ ràng, rất ngạc nhiên, “Có thể hoạt động cả các đốt tay cơ à? Khéo quá.”
Hắn cười, “Tài vặt thôi.” – rồi lấy cánh tay về, tiếp tục chạm trổ.
Bản Vương định đến gặp ma, nào biết ma chẳng thấy, lại gặp phải một kẻ thần kinh. Nửa đêm nửa hôm, gã Sở Hoằng này không ngủ, chạy ra Ngự hoa viên khắc tay làm gì?!
Chần chừ một lát, Bản Vương hỏi: “Khắc cánh tay này để làm gì vậy?”
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160992/quyen-3-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.