Tới cung Phượng Linh, Bản Vương gặp được vị nam Hoàng Hậu trong truyền thuyết — Văn Nhân Thiện.
Những tưởng y phải chùm khăn, tóc đội trâm cài, mặc trang phục phụ nữ, nhưng không, y chỉ mặc chiếc áo trong vàng nhạt, bên ngoài lồng áo trắng, trông sạch sẽ và nhẹ nhàng, không chút nữ tính.
Nhưng diện mạo thì quả là thanh tú hơn nam tử bình thường rất nhiều, lông mày mảnh như lá liễu, đôi mắt sáng như ngân hà, môi hồng như son, da trắng như tuyết. Ngay cả bàn tay đang đặt trên bàn trang điểm cũng mười ngón như mười, nhỏ xinh và thon dài, vẻ đẹp khiến người ta không phân biệt được nam nữ.
Còn Sở Hoàng, không khác lời đồn thổi bao nhiêu, thân khoác Long bào, mặt như quan ngọc, anh tuấn bất phàm.
Hai người ngồi bên nhau, một cao to uy vũ, một mỏng manh nhu nhược, cũng xứng đôi.
Lúc này, Sở Hoàng đang cầm chiếc lược ngà voi chải đầu cho Văn Nhân Thiện, động tác dịu dàng và từ tốn, nâng mái tóc đen dài mà như nâng non sông gấm vóc, trân trọng và rất cẩn thận.
Thế nhưng vị Hoàng Hậu kia, từ đầu chí cuối vẫn bất động ngồi trước gương, trên khuôn mặt tinh xảo không có lấy một cảm xúc, thật khiến cho người ta có cảm giác như một cái xác không hồn.
Bản Vương bị thứ cảm giác này thôi thúc mà chú ý Văn Thiện Nhân nhiều lần. Chỉ thấy trên cổ tay mảnh khảnh trắng như ngọc không có mạch máu. Trong đôi mắt trong veo ngời sáng cũng không hề có tiêu cự.
Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160988/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.