Cuối cùng tửu phường cũng không được xây.
Vì Thư Cảnh Càn khóc lóc ầm ĩ bảo trong núi có yêu quái, yêu quái ăn thịt người.
Vì muốn thêm phần hiệu quả, nó dẫn Thư Minh Lan và nhóm tiểu nhị đến nhìn chỗ hài cốt Giao nhân bày bố trước đó, chỉ vào đống xương trắng bảo, “Đây này, người bị ăn thịt đó.”
Trên thi hài còn sót vài miếng thịt nát, vì thời tiết nóng nực mà đang bốc mùi hôi thối.
Thấy cảnh tượng này, ai cũng kinh hãi.
Lại có Thư Cảnh Càn miêu tả vô cùng sinh động rằng yêu quái kia trông dữ tợn thế nào, lúc ăn thịt người thì máu me ra làm sao, cho mọi người mười lá gan cũng không dám nán lại đây nữa, vội vội vàng vàng thu dọn đồ trở về Tửu Tiên trấn.
Họ đi rồi, khu rừng trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Giao nhân nổi lên mặt nước, buồn chán nhổ phì phì.
Không được ăn thịt rán ngũ vị, bánh đào mềm dẻo cũng không, bánh bao thịt cũng hết.
Bơi từ đầu này sang đầu kia, lại từ bên kia qua bên này, cảm thấy còn cô đơn lạnh lẽo hơn bình thường.
Hắng giọng, Giao nhân đột nhiên cất tiếng hát. Âm thanh của gã rất hay, trong trẻo, mang theo sức xuyên thấu mạnh mẽ, vang vọng cả núi rừng.
Như âm thanh của thiên nhiên, trong veo, thánh thót.
Chớp mắt ấy, dường như cả ánh dương cũng trở nên lung linh tươi đẹp.
Hát xong một khúc, gã mở mắt, chỉ thấy trên đầu xuất hiện bóng râm, là cậu bé xinh xẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160972/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.