Được hôm thời tiết xanh trong, xuân hoa rực rỡ, không ra ngoài du chơi thì thật là phí của giời.
Bản Vương trở về nhà trọ, sang gõ cửa phòng Diêu Thư Vân, nhưng đợi mãi không thấy hắn ló mặt ra, thế là tự túc đẩy cửa đi vào, hất tung chăn lên.
Một nam tử trần như nhộng đập thẳng vào mắt Bản Vương, cùng với thằng em út phía dưới nhà hắn đang bừng bừng phấn chấn, chỉ thẳng trời cao.
Có lẽ vì thấy lạnh mà em nó rung rinh se sẽ, cúi đầu chào Bản Vương.
Bản Vương tối sầm cả mặt mũi, tát cái bốp phát cho hắn tỉnh, quát: “Dậy mau!”
“Óa á?” – Diêu Thư Vân mở đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, lại tiện thể xoa xoa thằng em, “Đừng có giật đùng đùng thế chớ, nhỡ héo thì sao.”
Bản Vương đanh mặt, cầm quần áo ném cho hắn, “Mặc vào nhanh lên.”
“A.” – hắn cần khố, uể oải xỏ chân kéo lên, rồi chậm chạp mặc quần, xỏ giày, mặc áo lót, áo trong, hất tóc ra sau lưng, cuối cùng là tròng thêm chiếc áo ngoài tím nhạt thêu xương bồ, cả quá trình rất chi là lả lơi.
Mặc hẳn hoi tử tế xong, hắn nhanh nhẹn cột tóc lên, để lộ ra vầng trán trơn bóng, rồi thì xòe quạt, cuối cùng chốt bằng một cú xoay người lả lướt như chim nhạn, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thể hiện thế nào là cặn bã, mặt người dạ thú.
Bản vương xách cổ áo hắn, vừa đi ra vừa bảo: “Đi, vào trong thành thăm thú.”
Hắn thất thểu chạy theo, “Hạ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160954/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.