Không khí trong phủ lúc này thật ảo diệu.
Phía nhà ta thì anh em hòa thuận, ấm cúng hân hoan, bên nhà Yến Cửu thì giương cung bạt kiếm, trừng mắt lườm nhau.
Yến Cửu còn đỡ, ngồi trên ngôi cửu ngũ lâu nên nó đã luyện ra bản lĩnh bơ đi mà sống, lấy tĩnh chế động, còn Yến Tứ thì thôi rồi, cậu chàng nghiến răng ken két, căm thù nhìn Yến Cửu, hận không thể nhảy bổ vào xẻo thịt lột da.
Hai anh em giằng co thật lâu, cuối cùng Yến Tứ cũng đầu hàng, cục cằn hỏi: “Ngươi nói đi, bao giờ thì cho ta về kinh?”
“Vậy phải xem tâm trạng Trẫm thế nào đã.” – Yến Cửu cầm lò sưởi, lười nhác bảo.
“Vậy còn chưa đủ à!” – Yến Tứ nhảy dựng lên, “Nhà ngươi đày ta đến cái chỗ biên cương rách nát, chó ăn đá gà ăn sỏi, cả ngày ăn cát uống gió hai năm rồi, cũng đến lúc phải cho ta về chứ?”
Yến Tứ vốn là người có tính cách lỗ mãng, dễ kích động, không đầu óc. Hai năm nay ở biên cảnh càng nhiễm thêm cái vẻ tầm thường, nhất cử nhất động chẳng ra dáng Hoàng thân, trông còn giống lưu manh côn đồ hơn.
Khi Yến Cửu huyết tẩy huynh đệ trong cung, duy chỉ để mình nó sống, cũng vì nó ngốc nghếch vô tâm.
Ngốc đến mức Yến Cửu chẳng muốn phí thời giờ kiếm cớ giết nó.
Yến Cửu nhìn ông anh ngốc nhà mình, giận dữ vặn lại: “Thì làm sao, ngươi cũng biết Trẫm không truyền người về cơ đấy? Thế sao ngươi dám tự ý rời bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160948/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.