Phong Mộ Ngôn thấy khách đến cũng chả thèm ra tiếp.
Chỉ thấy hắn thoa hương liệu nên mu bàn tay của một cô nàng, mặt dày nịnh đầm: “Tỷ tỷ, mùi thơm thanh nhã này hợp với khí chất thanh tao cao quý của tỷ nhất đấy.”
Một tiếng “Tỷ tỷ” này gọi đến là ngọt, không biết ê mặt là gì.
Cũng phải thôi, cùng hội cùng thuyền với Diêu Thư Vân thì có mặt mũi cũng chỉ để trang trí.
Phong Mộ Ngôn lấy lòng xong cô thứ nhất thì xoay sang chiều ý cô thứ hai, miệng lưỡi không xương cứ trăm đường lắt léo, lừa hết cô này đến cô kia.
Trong lúc đẩy đưa, cả mở ngân phiếu đã nhét hết vào lòng hắn.
Ỷ có cái vỏ ngoài đẹp đẽ, chả biết bán hương hay bán sắc đây.
Tóm lại, sau khi thỏa mãn hết cả “Ân khách” rồi, Phong Mộ Ngôn mới quay ra nhìn ta và Diêu Thư Vân như thể ban ơn mà hỏi: “Sao, Diêu đại nhân tìm tại hạ có việc gì?”
Diêu Thư Vân cười khẩy, “Không có việc thì tìm ngươi làm gì, chả lẽ đến xem cái vẻ lẳng lơ của ngươi chắc?” – rồi hắn giới thiệu Bản Vương cho Phong Mộ Ngôn: “Vị bên cạnh đây chính là Tương Vương điện hạ.”
“Ối chà?” – Phong Mộ Ngôn nhìn ta đầy mờ ám, “Tình nhân của Diêu đại nhân à, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bản Vương nhíu mày, “Tình nhân?”
“Không phải ư?” – Phong Mộ Ngôn kéo vạt áo che lại da thịt lõa lồ trước ngực, lười biếng bảo: “Gần đây trong thành ai chẳng kháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong/2160922/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.