Vân Trúc nhìn thoáng qua hành lang nơi Nhiếp Chính Vương đang đứng, cũng không biết phải làm thế nào cho phải: "Vương gia, ngài…"
Sở Dực Xuyên nói thẳng: "Ngươi đi vào trước đi."
Theo đó, Vân Trúc vào trong phòng, đứng bên giường nhẹ giọng gọi: "Tiểu thiếu gia."
Lâm Thanh Vũ ngồi dậy, nhìn Vân Trúc tức giận nói: "Ngươi ở bên ngoài nói nhiều với hắn như vậy làm gì thế?"
Vân Trúc không hiểu nguyên do trong đó, chỉ nói: "Tiểu thiếu gia, bên ngoài tuyết đang rơi, trời rất lạnh mà Vương gia cứ đứng ở hành lang, nếu bị cảm lạnh cuối cùng không phải tiểu thiếu gia cũng đau lòng sao, nô tài đây là…"
"Đau lòng, ai đau lòng hắn á…!" Lâm Thanh Vũ không đợi Vân Trúc nói xong mà lên tiếng cất lời nó.
"Tiểu thiếu gia xác định không đau lòng?"
"Không đau lòng, hắn cảm lạnh là đáng đời hắn, đâu có liên quan gì đến ta."
Vân Trúc cười nhẹ, nói: "Tiểu thiếu gia vậy là hơi khẩu thị tâm phi roài, tiểu thiếu gia thích Vương gia như thế, há có đạo lý không đau lòng. Nô tài còn nhớ rõ, có lúc Vương gia phải xử lý hơi nhiều chính vụ, tiểu thiếu gia đều muốn phàn nàn thay Vương gia hai câu. Mấy ngày nay, ngoại trừ ban ngày bận chuyện không thể tới đây thì mỗi đêm đều canh bên giường của tiểu thiếu gia. Vương gia yêu thương tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đau lòng Vương gia đây đều là tương hỗ. Tiểu thiếu gia không nên vì hôm nay khi tỉnh dậy không thấy Vương gia thì tức giận với Vương gia nha, nếu Vương gia thật sự bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-vuong-phi-nha-nguoi-lai-tu-hon-roi/260643/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.