Một trận ho khan kịch liệt phá vỡ tất cả vẻ yên tĩnh trong phòng.
Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, trong đầu đều là phụ thân mẫu thân đã chết, huynh trưởng bị bí mật xử quyết ở Nam Cảnh, tin tức của phủ Đại tướng quân bị diệt. Mà y, ba thước lụa trắng, cổ bị gắt gao siết chặt, cảm giác ngạt thở giống như y bị mãnh thú cắn xé hoàn toàn, rơi xuống vực thẳm mất mạng.
Đột nhiên, trong lồng ngực dâng lên một chút sức lực, mạnh mẽ xua tan hết khói mù, mà ánh mắt mơ màng của y cũng rõ dần. Chống người chậm rãi ngồi dậy, trong phòng tràn ngập mùi đắng của thuốc, hun đến đầu y hơi choáng váng. Lúc này có một giọng lọt vào tai: "Tiểu thiếu gia, ngài tỉnh rồi."
Vân Trúc? Lâm Thanh Vũ tràn đầy nghi hoặc, không phải y chết rồi à, Vân Trúc với tư cách là người hầu thân cận của y cũng không bị giết? Trong lúc đang hoang mang suy nghĩ tung bay, y nhìn kĩ tất cả đồ đạc xung quanh lần nữa, trong phòng đang đốt lò sưởi, đập vào mắt y toàn là những cảnh quen thuộc. Hiển nhiên, đây không phải là ở Nhiếp Chính Vương phủ, không phải là nơi y chết, mà là lúc y chưa gả đến Nhiếp Chính Vương phủ. Trong phòng ngủ của y ở phủ Đại tướng quân, chẳng lẽ y còn sống? Sao có thể...
"Tiểu thiếu gia, có phải là ngài có chỗ nào không thoải mái hay không, nô tài đi gọi đại phu."
Lâm Thanh Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của người đối diện, giọng nói hơi gượng gạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-vuong-phi-nha-nguoi-lai-tu-hon-roi/260637/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.