Lúc tỷ đệ hai người giục ngựa về tới phủ Vũ An Hầu thì trời đã là canh hai.
Vì sợ làm kinh động đến thủ vệ và bà tử canh viện, hai người bỏ ngựa lại ở chỗ xa xa, mò vào bằng cửa sau.
Cũng may mưa gió chưa ngơi nghỉ, nên đám bà tử đều lười biếng chỉ đứng y nguyên ở cổng viện chứ không đi xung quanh. Hai hài tử chọn con đường mòn hẻo lánh nhất để trở lại Trúc Ý hiên, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tằng ma ma không dám ngủ, đuổi hết đám nha hoàn thị vệ ra ngoài chỉ chừa lại một mình nàng ở trong phòng đứng ngồi không yên chờ đợi, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng căng ô ra ngoài nghênh đón.
"Tiểu công tử, Cửu tiểu thư, hai người rốt cuộc cũng về rồi!" Nàng nhỏ giọng nói, tay kéo hai hài tử vào cửa, lại nhìn nhìn ra cửa thăm dò, không thấy có ai theo đuôi mới yên tâm chốt cửa lại.
Trở lại trong phòng, Tằng ma ma vội vàng đưa khăn tới cho hai người, lại đến ngăn tủ kiếm hai bộ y phục sạch sẽ khác.
Minh Nhạc nhận lấy khăn lau lau nước trên mặt, hỏi: "Ma ma, buổi tối có ai tới đây không?"
"Không, chỉ có cô nương Thải Thanh bên cạnh lão phu nhân đến đưa bát súp thôi, nô tỳ nói tiểu thư ngủ rồi nên nàng ta cũng rời đi." Tằng ma ma vừa nói vừa mang y phục ra khỏi phòng: "Hai người mau thay đồ ướt ra, trong phòng này không có y phục của tiểu thư nên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-phi/2069616/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.