Ở chính sảnh phủ Vũ An Hầu, lão phu nhân Vu thị tựa người ngồi lên ghế thái sư được làm bằng gỗ lim, trên người là một kiện áo gấm Vân Cẩm quý giá, tà áo dệt bằng chỉ vàng, vì kích cỡ y phục rộng rãi nên trông bà như mập hơn. Nhìn qua cả người ung dung cao quý, khuôn mặt xưa nay vốn từ ái hiền lành bây giờ bỗng bị che kín bởi một tầng sương lạnh, ẩn ẩn còn tràn ra một loại tàn nhẫn thấu tận trời xanh.
Ngoại trừ Tam lão gia Dịch Vĩnh Hạ bỏ ra ngoài kinh buôn bán, Thế tử Dịch Minh Phong phụng mệnh ban sai bên ngoài. Còn lại, dù là người nhị phòng hay tam phòng, dù là đích hay thứ, tất cả đều có mặt ở đây. Mọi người ai cũng vụng trộm đánh giá sắc mặt của lão phu nhân. Trong phòng xuất hiện một loại không khí yên lặng đến lạ thường, yên lặng đến khiến người ta kinh sợ.
Dịch Minh Nhạc không một tiếng động đứng phía sau Hoàng ma ma tâm phúc của lão phu nhân. Thân mình nho nhỏ có chút co rúm, tay túm lấy một góc tay áo Hoàng ma ma.
Hoàng ma ma cảm giác được thân thể nhỏ bé bên dưới đang run rẩy, đau lòng cúi đầu đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng, giúp nàng trấn an.
Dịch Minh Nhạc không nói một lời, biểu hiện giống hệt biểu hiện nàng tỉnh dậy vào ba ngày trước. Nàng càng thêm ra sức cúi đầu xuống, mái tóc dài che lấp mất đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén. Nàng thờ ơ lạnh nhạt lặng lẽ quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-phi/2069606/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.