Chương trước
Chương sau
Mưa bụi dày đặc rơi xuống mặt đất tơi xốp, không khí trong lành xen lẫn hương vị đặc biệt của bùn đất ẩm ướt còn tươi mới, xe ngựa xinh đẹp xa hoa qua lại chậm rãi trên đường, ven đường cây cối xanh vàng xen lẫn nhau, theo gió khẽ lay động làm một một mớ lá vàng rơi xuống, tích trên nền đất thành một lớp mỏng manh, mặt sông cách đó không xa, mặt nước khẽ lay động, thuyền bè lững lờ trôi. 
"Thiếu gia, phía trước là Giang Lăng thành." Lưu Vệ mặc áo tơi, cưỡi ngựa, tuấn mã ung dung chậm rãi đi theo bên cạnh xe ngựa.
Tiêu Cư Mạo ở trong xe nghe vậy, từ trên người nam nhân nhảy xuống, chui ra khỏi buồng xe, chỉ thấy xa xa trước mắt là Giang Lăng thành, tường thành cao cao mờ mịt trong mưa bụi, như ẩn như hiện. 
Dọc đoạn đường này liên tục đi, phong cảnh chầm chậm từ mênh mông hoang vắng thành tấp nập đông vui, Giang Nam - đúng như trong thơ văn vẫn thường hay nhắc đến, dịu dàng khiến người ta lưu luyến, tinh xảo phồn hoa mà cũng rất giản dị thanh tao. 
"Cẩn thận ướt mưa." Đàm Thời Quan vươn tay ôm hắn trở về, "Đợi vào tới trong thành lúc đó muốn nhìn cũng không muộn."
Tiêu Cư Mạo hơi cáu há mồm cắn cắn mu bàn tay nam nhân, dùng răng nhẹ nhàng mài mài cho hả giận, nhưng cũng cẩn thận không làm hắn bị thương. 
Tiêu Phàm cùng với Chu Thạc may mà ở một chiếc xe ngựa khác đi phía sau, bằng không nếu ngồi cùng xe mà nhìn thấy vẻ cưng chiều hết mực này của Đàm Thời Quan chắc chắn sẽ bị dọa hết hồn. 
Tiêu Cư Mạo mài răng đã đời trong chốc lát, ngẩng đầu lên, nhìn trên tay Đàm Thời Quan toàn là nước bọt, ghét bỏ quay đầu không thèm nhìn.
Đàm Thời Quan thấy hắn gặm tay mình xong rồi thì lấy khăn ra lau sạch, tiện tay vuốt vuốt thuận lông cho mèo bệ hạ, thấp giọng cười nói: "Của mình cũng ghét sao?" 
Nam nhân mặt mày tuấn mỹ, phong thái tuấn dật, sâu trong đôi mắt chứa đầy hình bóng của Tiêu Cư Mạo, chuyên chú mà thâm tình. 
Mèo bệ hạ nhìn một hồi tim bắt đầu nhảy tùm lum, mặt không cảm xúc xoay người, đưa lưng về phía hắn.  
Xe ngựa còn chưa tới được trước cửa thành, bọn họ liền nghe thấy có tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng rên la oai oái, Lưu Vệ cưỡi ngựa đi tới phía trước nhìn thử, sau đó quay trở về bẩm báo: "Thiếu gia, có hai nhóm người ở phía trước đang đánh nhau."
"Đừng quan tâm, tiếp tục vào thành."
Hai nhóm người kia ở không xa cửa thành lắm lao vào đánh nhau túi bụi, người dân qua lại bên cạnh nhìn thấy bị dọa sợ hết hồn, cẩn thận vòng qua chiến trường của đám người đi vào thành, để tránh bị liên lụy.
Lưu Vệ cưỡi ngựa từ bên cạnh đám người này đi vòng qua, thị vệ cũng đánh xe đi theo, Tiêu Cư Mạo lén lút ló đầu qua khỏi màn xe bị gió thổi lật lên, liền nhìn thấy một đám người trẻ tuổi cầm vũ khí hỗn chiến với nhau, thủ vệ ngay cửa thành cũng làm như không nhìn thấy. 
Đàm Thời Quan nhìn ra sự thắc mắc trong mắt hắn, liền giải thích giúp: "Đây là tranh đấu trong giang hồ, triều đình không được can thiệp."  
Tiêu Cư Mạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đúng lúc xe ngựa sắp bỏ đám người hỗn chiến này lại ở phía sau, thì một thanh kiếm sắc bén đột nhiên xé gió lao đến, nhắm thẳng vào xe ngựa. Lưu Vệ căn bản còn chưa kịp phản ứng, vừa quay đầu lại, chỉ thấy thanh kiếm đang bay đến bị một người ngăn lại, thanh kiếm theo đòn ra tay của người nọ mà quay đầu bắn ngược trở bề, trên tay chủ nhân của thanh kiếm vì vậy mà bị cắt trúng một đường, sau đó thanh kiếm cũng rơi xuống đất theo.
Tiêu Cư Mạo còn chưa kịp tán dương võ công của Đàm Thời Quan liền nghe thấy trong đám người hỗn chiến kia có kẻ gầm lên một câu: "Mẹ nó Chu Hoành Nghiệp! Ai cho phép ngươi ở đây đả thương người vô tội thế. Ngứa đòn rồi hả?"
Tiếng quát mắng vừa dứt liên tục nổi lên tiếng đánh đấm khí thế, người nọ bị đánh kêu cha gọi mẹ, rên la thấu trời. 
"Quý Trường Hiên! Ngươi đừng có quá phận!"
"Ai quá phận? Ngươi nói ai quá phận hả? Nếu không phải ngươi mẹ nó đi kiếm chuyện khiêu khích ta, lão tử rảnh rỗi ở đánh đánh nhau với ngươi à? Đã vậy còn ném kiếm! Đả thương người qua đường thì làm thế nào đây!?" Quý Trường Hiên nhíu mày, lại tiếp tục lao tới đập cho kẻ kia một trận. 
Chu Hoành Nghiệp ôm hân hình mập mạp hết né rồi tránh, vô ý bị Quý Trường Hiên đạp trúng ngay vết thương Đàm Thời Quan 'trả kiếm' lúc nãy làm bị thương, lập tức đau tới nỗi nhe răng trợn mắt, lăn khỏi chỗ đấy, vẻ mặt đưa đám nói: "Ngươi nhìn đi, qua đây nhìn đây này, cái gì mà người vô tội hả? Nhìn vết thương của ta đây này... " Hắn nói xong chỉ chỉ cánh tay thô ngắn của mình, trên quần áo ngay trên cánh tay đã bị cứa rách, thấm ra xung quanh một vệt máu dài.
Quý Trường Hiên vung kiếm lên, "Đừng đánh nữa!"
Đám người hỗn chiến nghe vậy ngừng lại, trên người đầy bụi đất nhìn qua, Quý Trường Hiên tra kiếm vào vỏ, thô lỗ lôi Chu Hoành Nghiệp từ dưới đất đứng dậy, "Đánh gì mà đánh? Tranh thủ thời gian đến tìm đại phu xem vết thương thế nào." 
Chu Hoành Nghiệp nghe vậy ủy khuất gật đầu, nhặt lên thanh kiếm ban nãy, ôm cánh tay, đang định mang theo mấy huynh đệ về thành, liền nghe Quý Trường Hiên nói tiếp: "Ngươi không qua đó xin lỗi người ta?" 
Chu Hoành Nghiệp trong lòng đương nhiên biết rõ lúc nãy mình vô tình trượt tay ném thanh kiếm bay đến chỗ xe ngựa, tuy đúng là vô tình, nhưng cũng rõ ràng đã quấy nhiễu đến người ta, thế là cùng với Quý Trường Hiên đi tới chỗ xe ngựa của Đàm Thời Quan, nhỏ giọng vừa rên hừ hừ vừa nói: "Người trong xe, ta vừa nãy không cẩn thận ném thanh kiếm bay về phía chỗ của ngươi, thật sự xin lỗi." 
Hắn nói xong, khuôn mặt bánh bao thoắt cái đỏ bừng lên, hắn vốn là Chu đại thiếu gia trong thành này, có bao giờ đi cúi đầu xin lỗi ai? Thế nhưng nhìn Quý Trường Hiên đang đứng bên cạnh, dù sao cũng không thể để hắn ta giễu cợt mình vô giáo dục.
"Đao kiếm không có mắt, sau này phải cẩn thận hơn." Giọng nói của nam nhân trầm thấp không nghe ra cảm xúc gì từ trong buồng xe vọng ra, Chu Hoành Nghiệp nghe xong trên mặt càng đỏ thêm. 
"Nói ngươi đừng có ở cửa thành, ngươi cứ không nghe!" Quý Trường Hiên nhìn ra thân phận người trên xe này rõ ràng không đơn giản, lo lắng cái tên vừa mập vừa ngốc Chu Hoành Nghiệp này đắc tội với người ta, thế là xởi lởi cười nói: "Vừa rồi làm kinh sợ đến quý nhân, thật sự rất có lỗi, mong rằng quý nhân rộng lượng bỏ qua cho." 
"Ngươi tên Quý Trường Hiên?" Đàm Thời Quan mới nãy ở trong xe nhìn thấy song phương ẩu đả, trong đó có một bên rõ ràng mặc y phục của Vân Tiêu sơn trang, chẳng qua hai bên vốn chỉ là luận bàn chứ không phải đánh nhau thật, cho nên mặc kệ không xen vào. 
"Chính là vãn bối, không biết quý nhân có việc gì hay không?" Khuôn mặt tuấn tú của Quý Trường Hiên đầy khó hiểu. 
"Kiếm pháp luyện không tệ."
Quý Trường Hiên sửng sốt một chút, đang muốn đáp lời, đã thấy xe ngựa nhanh chóng chạy vào thành. 
Chu Hoành Nghiệp nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt ti hí của hắn lén lút nhìn trộm sang thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh, "Ê Quý Trường Hiên, ngươi theo với ta đi đến y quán?" 
Quý Trường Hiên phất phất tay, "Không được, nghĩa phụ bảo hôm nay Nhị thúc sẽ hồi phủ, bảo  ta về sớm một chút." Nói xong liền xoay người dẫn theo mười đệ tử của Vân Tiêu sơn trong vào trong thành.
Chu Hoành Nghiệp trên mặt càng hoang mang, Quý Trường Hiên từ đâu lại lòi ra thêm một Nhị thúc?
Lưu Vệ dẫn xe ngựa qua Giang Lăng thành rộng lớn, đường đi rốt cuộc cũng thoáng đãng hơn, đi thêm được một lúc liền dừng lại trước một viện phủ phong cách cổ kính trang trọng, ngoài cửa sớm đã có người ra nghênh đón, chính là quản gia của Vân Tiêu sơn trang, phía sau mang theo một đám người hầu.
Lưu Vệ xuống ngựa, cười cười chào hỏi với Chu Chiêu, "Chu bá."
Chu Chiêu gật gật đầu, mặt không biểu tình, ánh mắt lại rất hòa ái, hắn bước nhanh đi tới trước xe ngựa, nói: "Nhị thiếu gia, mời xuống xe." Ẩn trong giọng nói lẫn hành động bình tĩnh còn có ý kích động hưng phấn khó thấy, chỉ là xưa nay hắn bình thản đã quen, không có biểu hiện ra ngoài bao nhiêu.  
Đàm Thời Quan vén rèm lên, khom người xuống xe, Chu Chiêu lập tức bung du ra che cho hắn, cho người dắt ngựa xuống dưới. Chỉ thấy Đàm Thời Quan xoay người lại hướng vào trong màn xe duỗi tay, một giây sau, một con mèo xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy lên cánh tay của hắn, tròng mắt màu vàng óng cao quý mà lười biếng. 
Chu Chiêu: "..." Nhị thiếu gia rời nhà nhiều năm như vậy, thế mà sở thích cũng thay đổi rồi, bây giờ còn nuôi thú cưng nữa cơ đấy. 
"Chu bá, đã lâu không gặp, thân thể thế nào?" Đàm Thời Quan mặc một thân y phục hiệp khách, tuấn mĩ phong lưu, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn sau khi dỡ bỏ được gánh nặng lễ tiết trong cung, thêm chút nhàn nhã tùy tiện.
Chu Chiêu vẫn như cũ mặt không biểu tình, nhưng ý mừng vui trong mắt đã sắp tràn ra ngoài, "Rất tốt, Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia đã ở sảnh chính chờ người, còn về phần mèo nhỏ này chi bằng giao lại cho lão nô, lão nô giúp người mang đến trong viện trước."
Tiêu Cư Mạo liếc hắn một cái, Trẫm đây mà ngay cả sảnh chính nhà ngươi cũng không vào được sao?
Đàm Thời Quan cười cười, "Đừng vội, còn có khách."
Hắn đang nói, xe ngựa của Chu Thạc cũng chậm rãi đi tới, ung dung dừng lại ở phía sau, Chu Chiêu giương mắt nhìn qua.
Chu Thạc nhảy xuống xe, nhìn thấy Chu Chiêu, lập tức nở nụ cười, "Chu bá, đã lâu không gặp, lão nhân gia ngài vẫn tinh thần phấn chấn như vậy ha!"
Chu Chiêu mắt mang ý mừng, "Hóa ra là Chu thần y ấy à, rõ ràng may mắn có ngươi phối thuốc cho ta đấy chứ, bằng không bây giờ ta cũng chỉ có thể chống quải trượng đứng đây để đón tiếp các ngươi."
Hai người mặc dù cùng họ, nhưng cũng không phải là người cùng huyết thống gì, chẳng qua là Chu Thạc từng trợ giúp Chu Chiêu trị nội thương, bởi vậy giao tình sâu đậm.
Chu Chiêu vốn cho rằng Chu Thạc chính là khách trong miệng Nhị thiếu gia, nhưng không ngờ sau đó theo xuống xe cùng với Chu Thạc còn có một đứa trẻ mặt mày thanh tú.
Tiêu Phàm vừa nghe được cách gọi của Chu Thạc, thế là lễ phép kêu lên: "Chào Chu gia gia ạ."
Chu Chiêu gật gật đầu, nhìn về phía Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan dẫn Tiêu Phàm đến, nói với Chu Chiêu: "Chu bá, chuẩn bị cho Tiêu Phàm một gian phòng, " Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Ngay ở bên cạnh phòng của Trường Hiên đi, còn Chu Thạc vẫn là gian phòng trước đây hắn từng ở." 
Chu Chiêu đáp ứng, sau đó nhìn về phía mèo nhỏ mềm mại nằm yên trong ngực Đàm Thời Quan, "Vậy con mèo này... có muốn chuẩn bị cho nó một cái ổ không?"
Tiêu Cư Mạo nghe xong xù lông, Đàm Thời Quan kịp thời vuốt lông cho hắn, "Chu bá, tên nó là Nguyên Bảo, bình thường vẫn ngủ cùng với ta, ngươi chỉ cần giúp ta nhắc nhở thiện phòng chuẩn bị thêm một phần thức ăn cho mèo là được."
Chu Chiêu đang muốn gật đầu đi xuống, liền nghe thấy tiếng mèo mềm mại kêu lên, hắn vừa rồi chỉ lo nhìn Nguyên Bảo, rõ ràng Nguyên Bảo không có mở miệng mà, thế là chuyển tầm nhìn sang phía trong ngực Tiêu Phàm, một con mèo nhỏ với bộ lông trắng như tuyết xuất hiện, mèo được ôm thoải mái há mồm ngáp một cái, lúc mở mắt ra, đôi mắt xanh thẳm, quả thực vừa đáng yêu vừa khiến người ta yêu thương.  
Được rồi, xem ra phải chuẩn bị hai phần thức ăn cho mèo rồi đây. 
Đúng lúc này, từ trong phủ truyền ra một tiếng rống rung trời: "Hỗn trướng, còn không mau tranh thủ thời gian vào trong nhà! Lằng nhằng bên ngoài đấy mãi làm gì thế hả!?" 
Tiêu Cư Mạo bị tiếng rống này dọa sợ hết hồn, hình như vị huynh trưởng này của Đàm Thời Quan có vẻ hơi nóng tính, đã thế mà người kia còn dám gọi Đàm Thời Quan bằng hỗn trướng... Đường Đường là Định quốc công của Tiêu quốc, mặt mũi còn đâu nữa?
"Chu bá, ta vào trong gặp huynh trưởng trước." Hắn xong ôm Tiêu Cư Mạo đi vào trong, dẫn theo Tiêu Phàm, lẫn Chu Thạc cũng vào cùng.
Trong sảnh chính, Đàm Liệt trừng mắt nhìn ra phía cửa, ánh mắt thẳng tắp thêm chút phần hung tợn, nhìn thấy Đàm Thời Quan ôm theo một con mèo đi tới, đột nhiên mắng: "Ngươi xem ngươi thành bộ dạng gì thế này! Bỏ con mèo đó xuống!"  
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, vốn dĩ mắt mèo đang lười biếng khép lại lập tức trợn tròn, đừng nghĩ rằng ngươi là huynh trưởng của Đàm Thời Quan thì Trẫm không dám cào ngươi!
Hắn đang muốn nhảy xuống, liền nghe thấy được một thanh âm dịu dàng khác hẳn vọng vào: "Chàng xem chàng đi, Nhị đệ vừa mới trở về có được bao lâu đâu mà một lời nói tốt cũng nói không ra được thế hả? Là ai mấy ngày nay lo lắng suốt đêm không ngủ được đấy?" 
Tiêu Cư Mạo còn đang mơ hồ, trước mặt liền xuất hiện một nữ tử từ ngoài cửa bước vào, trên tay nâng khay trà, người này lớn lên tướng mạo xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn, khí chất như lan như ngọc.
Đàm Liệt hừ một tiếng, nhìn Đàm Thời Quan một cái mới hạ giọng nói, "Tất cả ngồi xuống đi."
Đàm Thời Quan cười cười ngồi xuống, "Đa tạ đại tẩu giải vây."
Cận Lam mỉm cười, dâng trà lên cho hai người họ, "Đi đường mệt mỏi, uống ngụm trà thanh cổ họng trước."
Chu Thạc lập tức nói: "Đa tạ Thiếu phu nhân."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Phàm đỏ lên, yếu tiếng nói: "Đa tạ bá mẫu."
Cận Lam nhìn thấy hắn là một đứa trẻ, trong ngực còn ôm theo một con mèo lông trắng muốt, tình mẫu tử trong tim lập tức trỗi dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Con bao tuổi rồi? Tên là gì thế?" 
Tiêu Phàm thành thật trả lời: "Con chín tuổi, tên là Tiêu Phàm."
Cận Lam nghe xong họ của hắn, hơi sững sờ, chợt khôi phục lại bộ dạng ban đầu, nói: "Con ngoan, tới đây với bá mẫu, đi với ta xem phòng của con chuẩn bị xong có thích hay không, nếu muốn thêm gì khác cứ nói với bá mẫu." Nói xong liền nắm tay của hắn, đang định đi ra hậu viện. 
Lúc này, trước cửa sảnh chính bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên khí khái hào hùng, mày rậm mắt to, tinh thần sáng láng bước vào, đầu tiên là hành lễ với Đàm Liệt, Cận Lam: "Nghĩa phụ, nghĩa mẫu."  
Cận Lam cười một cái, sau đó nắm lấy cổ tay của hắn dẫn đến trước mặt Đàm Thời Quan: "Trường Hiên, đây là Nhị thúc của con, chào một tiếng đi." 
Quý Trường Hiên lén đánh giá Đàm Thời Quan một chút, sau đó mới nghe lời dập đầu hành lễ: "Nhị thúc."  
"Đứng lên đi, lần đầu gặp, tặng chủy thủ này cho ngươi xem như quà gặp mặt." Đàm Thời Quan gỡ chủy thủ đã chuẩn bị sẵn từ bên hông xuống, đưa đến trước mặt Quý Trường Hiên. 
Quý Trường Hiên cung kính nhận lấy, "Tạ ơn Nhị thúc." 
Sao mà đột nhiên cảm thấy giọng nói của Nhị thúc có hơi quen quen? Hơn nữa, Nhị thúc nhìn trầm mặc ổn trọng như vậy mà lại thích nuôi mèo, hắn cúi đầu liếc nhìn Tiêu Cư Mạo thử một cái. Ừm, mắt to tròn, đầu cũng tròn nốt, nhìn có hơi mập. 
Cận Lam vừa cười vừa giới thiệu với hắn, "Còn đây là Chu thúc của ngươi."
Quý Trường Hiên tiếp tục hành lễ.
Chu Thạc thò tay vào ngực áo hết móc lại đảo, sau đó ngây người ra, "Ớ? Ngọc bội của ta đâu mất rồi?" 
Tiêu Cư Mạo có hơi cạn lời.  
Chỉ thấy Tiêu Phàm từ trong tay áo lấy ngọc bội ra, "Chu thúc, là miếng ngọc này sao? Mấy hôm trước người bảo ta giữ dùm."  
Chu Thạc vỗ đầu một cái, "Đấy, thế mà ta lại quên mất. Tiêu Phàm, ngươi đưa nó cho Trường Hiên ca ca đi."
Tiêu Phàm ngoan ngoãn đưa ngọc bội cho Quý Trường Hiên, đôi mắt đen nhánh nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, tràn đầy sùng bái. 
Quý Trường Hiên lúc này mới chú ý tới bên cạnh nghĩa mẫu có một đứa trẻ hơi gầy, đứa nhỏ này còn ôm theo một con mèo con lông trắng, một người một mèo cùng lúc dùng ánh mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn chằm chằm hắn, Quý Trường Hiên có hơi mất tự nhiên, vội vươn tay nhận lấy ngọc bội, "Đa tạ đệ." 
Tiêu Phàm cười, khuôn mặt non nớt không kém vẻ thanh tú trông rất đáng yêu.
Quý Trường Hiên rất muốn xoa đầu hắn, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Nụ cười trên mặt Cận Lam càng thêm dịu dàng, "Hai con đi với ta, đi đến phòng của Tiểu Phàm xem thử." 
Chu Thạc cũng lập tức đứng lên theo, "Ta cũng trở về phòng chuẩn bị thuốc của ta."
Sau khi bốn người đi rồi, bầu không khí trong sảnh chính cùng trầm xuống, Đàm Liệt nhíu mày kẹp chết được con muỗi, nhìn Đàm Thời Quan, dường như chỉ một giây sau lập tức ra đòn đánh tới.  
"Tiểu tử ngươi có năng lực đó! Vừa đi là đi luôn hẳn vài chục năm mới vừa lòng! Nghe nói bây giờ đã mò lên được tới tận chức Định Quốc công cơ đấy, bây giờ có phải chướng mắt sơn trang nhỏ hẹp này của bọn ta, không muốn trở về nữa đúng không?" 
Đàm Thời Quan cười lắc đầu, "Đại ca đừng tức giận, ta vốn đang thời niên thiếu khí thịnh, luôn muốn kiến công lập nghiệp ra ngoài xông xáo một phen. Sau khi tham gia vào quân doanh càng bởi vì chiến sự bận rộn cho nên không có thờ gian bận tâm đến những chuyện khác, sau nữa...."
"Lại sau nữa sau nữa, ngươi lên làm Nhiếp chính vương, mỗi ngày phụ tá Tiểu Hoàng thượng mệt gần chết, càng không có thời gian đối với những chuyện khác đúng không? Thư từ từ một tháng gửi ba phong, thành mỗi tháng một phong..." Nói đến đây, hắn bỗng nhiên thở dài, "Thật ra ta vốn muốn chạy đến kinh thành bắt ngươi đem về, chỉ sợ Tiểu hoàng thượng kia tá ma giết lừa*, cũng may hắn còn có chút lương tâm, phong ngươi được chức Quốc công mới xem như không thiệt thòi cho ngươi."
* Tá ma giết lừa: Mượn cối xay giết lừa = lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa. Cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay.
Ý nói nếu Đàm Liệt chạy tới kinh thành bắt người thì sẽ khiến Hoàng thượng có cớ để diệt Đàm Thời Quan, hoặc gây khó dễ cho Đàm gia. Vì dù sao thời gian đó Đàm Thời Quan danh tiếng nổi trội, lại nhiều người đồn đoán châm ngòi hắn muốn soán ngôi...vân vân, nói chung vẫn còn được tính là mối hiềm nghi trong mắt Tiêu Cư Mạo.
Tiêu Cư Mạo: "..." Mở miệng một tiếng hai tiếng đều là Tiểu Hoàng thượng, còn nói Trẫm vô lương tâm? Trẫm vô lương tâm như vậy sao? Nhưng nghĩ tới chuyện bản thân mình quả thật đã từng hoài nghi Đàm Thời Quan, không khỏi cảm thấy áy náy. 
Đàm Thời Quan cười nói: "Ta đây không phải về đã đến nơi rồi sao?"
Đàm Liệt hừ một tiếng, "Chỉ sợ cũng không phải về thăm nhà đơn giản như vậy đấy?"
Đàm Thời Quan chỉ cười không nói.
"Thôi, ta cũng không muốn quản chuyện trong triều đình của các ngươi, nhưng mà đứa nhỏ tên Tiêu Phàm kia, là người của hoàng thất?" 
Đàm Thời Quan cũng không có ý định giấu diếm hắn, "Là đời sau của Thái tử đã bị biếm thành thứ dân."
"À, " Đàm Liệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Căn cốt xem như không tệ đâu."
Đàm Thời Quan cười cười, đại ca của hắn ánh mắt cao cực kì, để hắn nói ra được câu căn cốt không tệ, như vậy nhất định là rất không tệ. 
"Trường Hiên cũng rất tốt."
Đàm Liệt nghe vậy, lông mày cũng giãn ra, "Quả thật không tệ, năm đó tẩu tử của ngươi bị thương sau đó không thể sinh con được, cả ngày đều buồn rầu lo lắng, ta nói với nàng bao nhiêu lần đi nữa, người ta thích là nàng ấy, chỉ cần có nàng ấy là đủ rồi, sinh con được hay không được cũng chẳng quan trọng. Dù sao Đàm gia chúng ta vẫn còn có ngươi, nhưng nàng không nghe vẫn là không nghe. Trong một lần cơ duyên xảo hợp, ta thu được Trường Hiên làm nghĩa tử, tẩu ngươi xem nó như là con ruột mài đối đãi chăm sóc, từ đó tâm trạng cũng tốt lên nhiều." 
Đàm Thời Quan lẳng lặng nghe.
Tiêu Cư Mạo nghe vậy đối với Đàm Liệt càng cảm thấy mới mẻ hơn không ít, mặc dù tính tình có hơi nóng nảy, nói chuyện một câu nghe cũng không lọt tai nổi, nhưng lại có điểm này rất tốt, so với nhiều người đều nhỉnh hơn một bậc. 
Hắn đang nghĩ ngợi,  liền nghe Đàm Liệt khó chịu nói: "Ta rõ ràng nhớ ngươi không thích chó mèo gì đó, sao bây giờ lại đột nhiên thích nuôi mèo? Con nữa, con mèo này nhìn mập ú như vậy, phỏng chừng chắc là lười biếng lắm?" ( =]]]]]]) 
Tiêu Cư Mạo: "..." Hắn xin trịnh trọng thu hồi lại suy nghĩ lúc nãy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.