Gần đây, mấy xóm làng chơi ở kinh thành cũng dần khôi phục lại náo nhiệt.
Hoàng thượng ban xuống hai đạo thánh chỉ, mấy công tử nhà quý tộc ở yên trong nhà an phận được mấy ngày, rất nhiều quan viên cũng bắt đầu giữ mình trong sạch, không dám tự tiện chạy tới mấy địa phương kia ăn chơi, thành ra mấy lầu cát hoa hòe vốn tấp nập bây giờ lại điều hiu thấy rõ.
Lan Thận từ lần ở trên phố phóng ngựa điên cuồng lần trước, sau đó bị phụ thân hắn cưỡng chế ở trong phủ ngày ngày đọc sách làm thơ, trong lòng muốn vàn khó chịu muốn phát tiết, vừa hay hôm nay gặp được Tưởng Lăng là con út của Kỳ An bá rủ rê ra ngoài dạo chơi, phụ thân Lan Diên Quế lại đến phủ nha không có nhà, hắn liền đi theo Tưởng Lăng ra ngoài, định đi hít thở không khí chút rồi trở về.
Tưởng Lăng cũng ở trong nhà nhẫn nhịn mấy ngày, vất vả lắm mới trốn ra được, đương nhiên là muốn tìm chỗ nào sung sướng lao vào một phen hưởng thụ, Ngọa Vân lâu còn có người đang chờ hắn kìa.
Lan Thận theo hắn đi tới đây đã cảm thấy không thích hợp, hắn kéo Tưởng Lăng lại, nghi ngờ nói: "Đã nói chỉ ra ngoài hít gió trời một chút, ngươi sao lại đi về hướng này?"
Bảng hiệu Ngọa Vân lâu sáng chói như vậy cũng đâu phải mắt bị mù mà không thấy? Hoàng thượng vừa mới ban hành chính lệnh không bao lâu, chính là muốn chấn chỉnh đám quan lại quý tộc như bọn hắn, sao có thể mới đó liền làm trái ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/993246/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.