Bóng vạt áo màu vàng xuất hiện trước cửa điện Văn Đức, tất cả người trong phòng thấy người vừa bước đến đều hít một hơi khí lạnh vội vàng quỳ xuống đất, nếu so sánh với thần sắc nháy mắt chỉ hơi thay đổi một chút của Đàm Thời Quan, thì Lâm Mặc chính là kinh sợ đến nỗi cả người xanh như tàu lá chuối.
Đây là thực chất là nỗi kinh sợ tự nhiên sinh ra đối với Thiên tử, mặc dù Tiêu Cư Mạo trong mắt hắn chẳng qua vẫn còn là một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, một cọng lông còn chưa đủ dài.
Ngự y rõ ràng đã nói, khả năng Hoàng thượng tỉnh lại là cực kì nhỏ, mới hôm qua còn chưa có động tĩnh gì, sao hôm nay nói tỉnh liền tỉnh, đã vậy còn đích thân chạy tới nơi này làm gì? Bọn họ một đám người đứng ở trong đây vậy mà một chút tin tức chạy đến bẩm báo cũng không hề có.
Theo lý thuyết, tất cả mọi người ở đây vốn không thể nhìn thẳng vào mặt Thánh thượng, đây là quy luật bất thành văn ở các đời đế vương, thế nhưng Đàm Thời Quan cùng với Lâm Mặc không hẹn cùng nhau nhìn về phía vị đang khoác Hoàng bào đứng ở kia, nhìn kĩ thần sắc người nọ.
Gương mặt trẻ tuổi đẹp tinh xảo, quen thuộc đến cực điểm.
Đàm Thời Quan xem như vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng Lâm Mặc nghĩ đến chuyện của mình làm, không khỏi chột dạ quỳ xuống đất, giọng khàn khàn: "Lão thần khấu kiến Bệ hạ!"
Hoàng thượng trẻ tuổi tựa hồ bởi vì một lần lịch kiếp dạo qua quỷ môn quan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/993242/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.