Kinh thành xưa nay náo nhiệt phồn hoa, Tiêu Cư Mạo chỉ là sa sút trong chốc lát, sau đó liền bị khung cảnh thái bình thịnh trị, phố xá tấp nập này làm cho hưng phấn trở lại, mặc dù cái này hình như cũng không hoàn toàn là công lao của mình.
Trên phố có rất nhiều mấy món mà Tiêu Cư Mạo thấy rất lạ lẫm, chưa từng được nhìn thấy lần nào, mỗi lần nhìn thấy món đồ chơi nào có hứng thú, hắn đều sẽ duỗi cổ, Đàm Thời Quan lại rất hiểu ý, mỗi lần thấy hắn như thế, liền sẽ dừng lại một hồi, đợi đến khi nào Tiêu Cư mạo nhìn chán rồi, liền thu cổ về nằm trong ngực nam nhân tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh.
Cứ như vậy không một mục đích gì mà đi dạo quả thực có hơi vô vị, nhưng mèo bệ hạ tâm tư đơn thuần, cảm thấy quãng thời gian này quả thực là vô cùng hạnh phúc, không cần nghĩ tới bất kì chuyện gì khác, không cần nghĩ tới ai mới là người đáng tin cậy, ai mới là người diệt trừ để tránh hậu họa về sau, càng không cần nghĩ phải thủ đoạn đa đoan như thế nào, để nắm trong tay triều chính.
Hắn bây giờ không phải là vị Hoàng thượng vẫn luôn ngồi trên bàn chông đó, hắn chỉ đơn giản là một con mèo cưng của Nhiếp chính vương.
Đang nghĩ ngợi, bách tính cách đó không xa đang túm tụm vây xem đột nhiên vang lên tiếng ủng hộ, người đi qua đường cũng nhao nhao tiến tới gần quan sát, Tiêu Cư Mạo nổi lên lòng hiếu kì, móng vuốt vỗ vỗ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/993232/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.