Gió từ trong núi thổi tới mang theo chút hơi lạnh, Tiêu Cư Mạo nhịn không được run run thân thể, từ trong nội tâm tự nhiên sinh ra một cỗ bi thương, nếu như hắn không có đoán sai, Lâm Tĩnh Xu từ trong miệng nói ra cái từ "Hắn" kia hẳn là chỉ Đàm Thời Quan đúng không? Hóa ra trong mắt của nàng, mình ngay cả so với Đàm Thời Quan cũng chẳng sánh bằng.
Kỳ thật mà nói cũng không phải chỉ trong mắt vị này là như thế, mà có lẽ trong mắt tất cả những người khác, Đàm Thời Quan so với hắn lợi hại hơn, cũng tốt hơn nhiều.
Trốn sau tảng đá lớn, hắn nhìn Lâm Tĩnh Xu tiếp tục đi lên sườn núi, sau đó liền gặp được Đàm Thời Quan cùng với Lưu Vệ.
Trong đôi mắt mèo nhanh chóng phảng chiếu hình ảnh một nam một nữ, một người trầm ổn anh tuấn, một người thanh nhã xuất trần, đích thật là trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng. Đúng như lời hắn vừa nói, Lâm Tĩnh Xu quả thực rất hợp với chức vị mẫu nghi thiên hạ, lại nói chính mình hiện tại bây giờ vẫn còn hôn mê mãi chưa tỉnh lại, khả năng phỏng chừng là chẳng bao lâu sau, Nhiếp chính vương sẽ mưu phản, đến lúc đó, Lâm Tĩnh Xu nhất định có khả năng rất lớn trở thành Hoàng hậu đương triều.
Mà Tiêu Cư Mạo hắn, cũng chỉ có thể nhanh chóng đến đoàn tụ với mẫu phi.
Mèo nhỏ chậm rãi quay người, sau đó tại ngay thời điểm không ai nhìn thấy mình, nhanh như chớp chạy vội xuống núi. Hắn hiện tại cũng không muốn nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/993219/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.