Biên tập: Thị Mộc
Chờ sau khi nhạc kỹ lui ra, trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, không một tiếng động.
Tiêu Như Mặc chờ một lát, thấy nam tử đối diện vẫn nhìn chằm chằm cây trâm Hồ Điệp Song Phi, gã không khỏi cười nhạo, “Không ngờ Trình thiếu chủ lại si tình tới vậy.”
Trình Hi cất cây trâm vào tay áo.
Sau đó, y nhìn Tiêu Như Mặc, ánh mặt lạnh như băng không có bất kỳ độ ấm nào, “Đây là việc riêng của bổn Thiếu chủ, không phiền Tiêu công tử quan tâm.”
Tiêu Như Mặc siết tay thành quyền.
Gã âm thầm ghi lại mối hận này, nếu không phải lúc này Trình Hi là người duy nhất có đủ thế lực để chống lại Nguỵ Đình thì sao gã phải nhịn y chứ?
Sau khi áp chế cơn giận xuống, Tiêu Như Mặc trù trừ gượng cười, “Tiêu mỗ thấy Trình thiếu chủ khổ vì tình nên mới muốn giúp đỡ thiếu chủ mà thôi.”
Trình Hi ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn gã, ánh mắt của y như rực cháy, “Tiêu công tử nói vậy là có ý gì?”
Tiêu Như Mặc mở quạt xếp trong tay ra, nhẹ nhàng phe phẩy, tỏ vẻ cao thâm, “Nếu Trình thiếu chủ đã ái mộ Vương phi như vậy… Tiêu mỗ có một cách để thiếu chủ thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà.”
Trình Hi vừa định hỏi, Tiêu Như Mặc liền ngắt lời, “Chuyện này dám phiền thiếu chủ lo lắng, ngài chỉ cần yên lặng chờ tin vui thôi.”
“… Vậy bổn Thiếu chủ chờ tin vui của công tử.” Dứt lời, Trình Hi bưng chén rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665352/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.