Biên tập: Thị Mộc
“Vậy Trương tiên sinh nói thử xem, bổn vương nên làm thế nào mới phải đây?” Nguỵ Đình vội hỏi.
Trương Tế thở dài, đồng cảm vỗ vai của hắn, “Ngài còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là nhường nhịn Vương phi, đừng so đo với Vương phi rồi.”
Nguỵ Đình gật đầu, vô cùng tán thành, “Tiên sinh nói rất có lý.”
Vốn dĩ hắn cũng không định so đo với Kiều Dư. Nói chuyện với Trương Tế một hồi, hắn không còn bực bội như ban nãy nữa.
“Canh giờ đã không còn sớm, bổn vương về nghỉ ngơi đây, không quấy rầy Trương tiên sinh nữa.” Nguỵ Đình đặt ly rượu xuống, sau đó cất bước rời đi.
Trương Tế đứng dậy, hành lễ với bóng lưng của hắn, “Vương gia đi thong thả.”
Ra khỏi viện của Trương Tế, Nguỵ Đình vẫn không yên tâm. Hắn trở về viện Quy Nhất một chuyến, chợt thấy cổng viện đã bị đóng lại.
Nguỵ Đình thở dài, chỉ đành đi tới thư phòng.
Còn chưa kịp bước vào, hắn đã thấy trong thư phòng có ánh đèn le lói. Vầng sáng mờ nhạt dưới trời thu đêm thoạt như mang theo mấy phần ấm áp.
“A Dư?” Nguỵ Đình nhung nhớ khẽ gọi một tiếng, trong lòng dâng trào sự vui mừng. Hắn vội bước tới mở cửa thư phòng.
Trên bức bình phong là bóng người yểu điệu của nữ nhân, nàng đang làm gì đó trước giường của hắn.
Nghe thấy động tĩnh, Bùi Linh Lung vội ngừng động tác lại. Nàng ta đi ra từ sau bức bình phong, cất giọng hãy còn mấy phần kinh ngạc, “Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665333/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.