Biên tập: Thị Mộc
Hôm sau, Kiều Dư đã hoàn thành bức tranh, phái người mang tới tận phủ cho Sở Tiêu Nhiên.
Không bao lâu sau, Sở Tiêu Nhiên cũng phái người gửi lại một lá thư. Kiều Dư còn chưa đọc xem trong đó viết gì, Nguỵ Đình đang ngồi một bên đã ghen ghét nói: “Ta đã nói thằng oắt đó không có ý tốt gì mà nàng không nghe. Nhận tranh thì im luôn đi, còn gửi tin lại gì chứ?”
Cứ dây tới dây lui với A Dư nhà hắn, có phải Sở Tiêu Nhiên muốn dây cả đời không hả?
Kiều Dư chỉ xem lời hắn như gió thoảng bên tai, trực tiếp mở lá thư của Sở Tiêu Nhiên ra.
Nguỵ Đình không kiềm nổi tò mò, nhích tới gần nàng muốn xem ké.
Kiều Dư liếc nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, tiếp tục mở xem lá thư.
Trong lá thư là lời cảm ơn của Sở Tiêu Nhiên, cũng là lời tạm biệt. Y nói tới bây giờ vẫn luôn hướng về non sông đất Thục, nhờ hai bức tranh của Kiều Dư đã giúp y lĩnh hội sự hùng vĩ tráng lệ nơi đó, cho nên Sở Tiêu Nhiên muốn đích thân chiêm ngưỡng, ba ngày sau sẽ rời kinh.”
Sau khi đọc xong, Nguỵ Đình cũng không lời gì để nói.
Kiều Dư: “Ta đã nói là chàng nghĩ tào lao mà.”
Nguỵ Đình biết mình đuối lý, hắn xấu hổ sờ sờ chóp mũi. Kiều Dư đi tới trước bàn, tiếp tục trải giấy vẽ tiếp. Hắn nhìn qua, vẫn là phong cảnh đất Thục.
“A Dư…” Nguỵ Đình gọi nàng một câu, nhưng rất lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665328/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.