Trương Tế do dự nói: “Trong bụng Quận chúa hình như là song thai.”
“Thật sao?” Nguỵ Đình hỏi: “Tiên sinh có chắc chắn không?”
Trương Tế đáp: “Chỉ bảy tám phần thôi ạ.”
Trương Tế đã chắc bảy tám phần thì chuyện này tuyệt đối không sai, Nguỵ Đình lập tức mừng rỡ, đi qua đi lại mấy vòng.
Có điều hắn bình tĩnh lại rất nhanh, lo lắng hỏi ông, “Bổn vương nghe nói nữ nhân mang thai vốn đã nguy hiểm, A Dư mới mang thai lần đầu đã là song thai, chẳng hay sẽ khiến cơ thể của nàng thêm nhiều mệt mỏi hay không?”
Huống hồ, từ nhỏ Kiều Dư đã có bệnh tim, tuy bây giờ đã được chữa khỏi nhưng cơ thể của nàng vẫn yếu hơn người thường rất nhiều, khiến cho Nguỵ Đình càng nghĩ càng sợ.
Trương Tế đáp: “Vương gia đừng lo, nữ nhân mang song thai vất vả là điều khó tránh, chỉ là ban nãy lão thần quan sát tướng mạo của Quận chúa, đúng là tướng người có phúc khí dài lâu, cho nên lần mang thai này sẽ không có gì đáng ngại đâu.”
“Đây cũng là vấn đề bổn vương muốn thỉnh giáo tiên sinh, hôm nay ở Thanh Phong Quan, yêu nghiệt Nguyên Thực đó bám vào tướng mạo của A Dư để hại nàng,” Nguỵ Đình kể lại rồi hỏi: “Trước đây tiên sinh nói tướng mạo của A Dư đã thay đổi, có phải là tướng mạo của người đã sớm chết gì đó đã biến mất rồi không?”
Trương Tế gật đầu, “Tuy năng lực của lão thần thấp kém nhưng bản lãnh xem tướng mạo sẽ không sai được. Cái gọi là ‘Phượng Hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh [1]’ chính là nói về Quận chúa.”
“Đa tạ lời hay của tiên sinh.”
…
Tuy có Trương Tế ở đây nhưng quá trình mang thai của Kiều Dư vẫn không khỏi cực khổ một phen. Từ Thanh Phong Quan trở về, nàng đã có phản ứng thai nghén, càng về sau nàng lại càng nghén nặng hơn.
Khí trời lại oi bức, ăn uống thật sự không ngon miệng, cho nên chưa được mấy ngày, cả người của nàng đã ốm đi một chút.
Nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của nàng, Nguỵ Đình vô cùng xót lòng. Để thuận bề chăm sóc cho Kiều Dư, hắn dứt khoát lệnh cho Trương Tế ở lại phủ An Bình Quận chúa, đỡ mắc công ngày nào ông cũng chạy đi chạy lại giữa phủ Nhiếp chính vương và phủ Quận chúa.
Một ngày nọ, trong lúc Trương Tế đang bắt mạch cho Kiều Dư, Xuân Lan chợt dẫn Trần Bình tới đây.
Nguỵ Đình đứng dậy đi vào trong viện, hỏi Trần Bình đang đứng ngoài hành lang, “Trong phủ xảy ra chuyện gì à?”
Trần Bình chắp tay, đáp: “Vương gia, gần đây lão phu nhân hình như bệnh nặng, nhị phu nhân mời rất nhiều đại phu tới nhưng đều hết cách, cho nên bây giờ muốn mời Trương tiên sinh về phủ khám cho bà ta một lần.”
Nguỵ Đình vừa nghe đã thấy Nguỵ lão phu nhân lại muốn làm chuyện xấu, “Bà ta lại muốn giở trò gì đây?”
Lần trước giả bệnh đã không tốt lành gì, không biết lần này có phải lại diễn trò cũ ra không.
Ngày thành hôn sắp tới rồi, vốn dĩ Nguỵ Đình còn đang lo rằng cơ thể của Kiều Dư sẽ không chống đỡ được, thế mà bà nội trên danh nghĩa kia lại muốn làm loạn cái gì?
Trần Bình nói: “Lần này… hình như là lão phu nhân bệnh thật, đã mấy ngày không ăn không uống rồi ạ.”
Bản thân Trần Bình cũng quan sát Nguỵ lão phu nhân mấy ngày, khi cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, ông mới tới đây bẩm cho Nguỵ Đình.
Nguỵ Đình nhíu mày, vô cùng bực bội. Nếu không phải bà già ở Tùng Đào viện mang danh nghĩa là tổ mẫu của hắn thì ai thèm quan tâm bà ta sống hay chết cơ chứ?
Nếu bà ta thật sự chết thì theo tục lệ đương thời dành cho hậu bối, Nguỵ Đình không thể không giữ đạo hiếu ba năm.
Nhưng trong bụng của Kiều Dư có con của hắn rồi, đừng nói là ba năm, một năm cũng không thể chờ nữa!
Để hôn lễ có thể cử hành đúng hạn vào tháng sau, Nguỵ lão phu nhân bắt buộc phải sống. Nhưng Trương Tế đang phụ trách chăm sóc cho Kiều Dư, Nguỵ Đình không yên tâm để ông rời đi.
Cuối cùng, hắn nói với Trần Bình, “Ngươi cầm danh thiếp của bổn vương tới Thái Y viện mời mấy Ngự y về khám cho bà ta trước. Nếu Ngự ý cũng hết cách thì mời Trương tiên sinh tới sau.”
Trần Bình vội tuân lệnh.
Nửa ngày trôi qua như thế, tới khi tối trời, lúc Nguỵ Đình và Kiều Dư đều đã an giấc, Trần Bình đột nhiên vội chạy tới phủ An Bình Quận chúa.
Hiếm khi thấy dáng vẻ của ông nghiêm túc như vậy, Xuân Lan chỉ đành đứng ngoài cửa tẩm thất mà đánh thức Nguỵ Đình và Kiều Dư dậy.
Nguỵ Đình vội mặc y phục, thấy nàng bừng tỉnh, cũng muốn đứng dậy thì hắn vội đè nàng về giường, cất giọng trấn an:
“Nàng ngủ tiếp đi, bổn vương về Vương phủ một chuyến. Đúng rồi, bổn vương tạm dẫn Trương tiên sinh đi trước, nàng nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Vương gia làm chuyện của mình trước đi, ta bên này không có gì đáng lo đâu.” Kiều Dư ân cần nói.
Sau khi mặc y phục xong, Nguỵ Đình vội vàng rời đi.
Kiều Dư gọi Xuân Lan đang canh gác ngoài cửa, “Ban nãy Trần quản gia tới đã nói trong phủ xảy ra chuyện gì thế?”
“Hồi Quận chúa, hình như bệnh tình của Nguỵ lão phu nhân trong phủ trở nên nguy kịch, có vẻ sắp không qua khỏi.” Xuân Lan đáp, sau đó lo lắng hỏi: “Hôn lễ sắp tới rồi, nếu lão phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta phải làm sao đây?”
Nếu kéo dài thời gian cử hành hôn lễ thì đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ không giấu được mất!
“Không phải Trương tiên sinh về đó rồi sao? Dù có xảy ra chuyện thật đi nữa thì chúng ta ở đây có lo lắng cũng vô ích thôi.” Kiều Dư nhàn nhạt nói.
Tuy nàng không thích Nguỵ lão phu nhân kia nhưng bây giờ, đúng là nàng rất mong bà ta có thể sống cho tốt.
“Cứ chờ xem có tin tức gì nữa rồi tính. Khuya rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.” Tuy mình là người khuyên Xuân An đi ngủ, nhưng bản thân Kiều Dư lại trằn trọc trên giường, khó ngủ trở lại.
Bỗng, một bóng người đi vào.
Kiều Dư vội bật dậy nhìn theo phương hướng của đối phương.
Trong phòng tối đen như mực, nàng không nhìn ra được kẻ tới là ai, nhưng quan sát dáng người thì y không phải là Nguỵ Đình.
Trong lòng Kiều Dư kinh sợ, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Nàng kiên cường lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, sau đó cất giọng mang theo sự dịu dàng chờ mong, “Vương gia về rồi à? Vậy chuyện trong phủ đều ổn rồi nhỉ? Ban nãy ngài nói xử lý xong liền trở về, ta còn không tin đó.”
Kiều Dư hi vọng tên giặc kia có thể nghe ra ẩn ý trong câu nói của mình: Nguỵ Đình có thể trở về bất cứ lúc nào, cho nên nếu y thức thời thì nhanh chóng cút đi.
Bước chân của đối phương khựng lại một chút, y cất giọng thống khổ, “A Dư, là ta.”
Dứt lời, y châm đèn dầu.
Thời điểm y cất giọng, Kiều Dư đã nhận ra thân phận của y. Nay có thêm ánh đèn chiếu rõ gương mặt, nàng càng kinh ngạc hơn, “Sao lại là ngươi?”
Ngay sau đó, nàng muốn gọi hạ nhân tới, nhưng Trình Hi đã cướp lời: “Nàng đừng phí sức, Nguỵ Đình đi rồi, hai hộ vệ mà hắn cho nàng đã vài ngày chưa xuất hiện. Bây giờ nàng có gọi người đi nữa cũng vô dụng.”
Câu này của Trình Hi cứ như đã quan sát phủ An Bình Quận chúa được một thời gian.
Kiều Dư lập tức hiểu ra, “Ngày bổn Quận chúa dời phủ từng phát hiện có người lén lút, chắc là người của Trình lục công tử nhỉ?”
Trình Hi gật đầu thừa nhận, “Đúng là người ta phái tới, nhưng ta chỉ muốn dõi theo nàng mà thôi, không có ý xấu.”
“Chuyện của bổn Quận chúa không phiền Trình lục công tử bận tâm!” Kiều Dư lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi công tử nên tới, công tử nên nhanh chóng rời khỏi thôi.”
Trình Hi vẫn không nghe theo lời nàng nói.
Y chỉ chăm chú nhìn Kiều Dư đang ngồi trên giường, ánh mắt đặc quánh sự thâm tình khó tan.
Trên người của nàng là trung y màu trắng, bên ngoài khoác thêm một lớp chăn mỏng, lộ ra đường cong lả lướt.
Mái tóc đen tuyền của nàng vẫn chưa búi lên, chỉ đơn giản xoã sau lưng, có vài sợi tóc nghịch ngợm cong cong trước mặt. Dưới ánh đèn, tuy bị nàng tức giận trợn mắt nhìn mình, nhưng đôi đồng tử lấp lánh kia lại không có sức sát thương nào với Trình Hi.
Ngược lại còn khiến lòng y xúc động, muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng với Kiều Dư, bị y nhìn chằm chằm như vậy chỉ khiến nàng cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Nàng gầy đi rồi, Nguỵ Đình kia đối xử với nàng không tốt sao?” Trình Hi thương tiếc hỏi.
Kiều Dư lại cảm thấy chuyện này đúng là châm chọc quá, “Không phiền Trình lục công tử quan tâm. Vương gia đối xử với bổn Quận chúa tốt vô cùng, mấy ngày này được ở bên chàng chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời ta.”
Cả người Trình Hi chấn động như bị đả kích rất mạnh.
A Dư của y, thê tử hiền huệ của y lại chính miệng khen một nam nhân khác trước mặt y!
Trình Hi không cam lòng tin rằng lời Kiều Dư nói là thật, liên tục phản bác, “Sao Nguỵ Đình có thể đối xử tốt với nàng được chứ? Nếu thật là vậy thì mấy ngày trước, khi nàng ở Thanh Phong Quan sao lại suýt chút nữa bị thiêu sống?”
“Trong việc này, Vương gia không làm gì sai hết,” Kiều Dư đáp.
Trắng đen đúng sai, nàng vẫn phân biệt được, người muốn lấy mạng nàng ở Thanh Phong Quan không phải là Nguỵ Đình thì dựa vào đâu mà nàng đổ tội lên người hắn chứ?
“Dù nàng chịu ấm ức lớn như vậy mà Nguỵ Đình cũng không thể trả lại công bằng cho nàng, còn không phải hắn sai hay sao?”
“Việc này cũng không phiền Trình lục công tử quan tâm!” Kiều Dư có hơi ghét bỏ y quản quá nhiều.
Đằng sau chuyện ở Thanh Phong Quan chắc chắn là do kẻ xảo quyệt bày ra, nhưng Nguyên Thực lại bị giết, chết không đối chứng, dù Nguỵ Đình có kẻ tình nghi đi nữa cũng không có bằng chứng gì để quy tội cả.
Mà mấy người ép nàng cũng lần lượt gặp chuyện, từ Nguỵ lão phu nhân, mẹ con Lưu Nhược Vi tới Nguyên Thực đạo trưởng, còn có tỳ nữ đã từng hầu hạ nàng – Hồng Ngọc.
Mẹ con Lưu Nhược Vi đã bị phủ Thái phó gạch tên, chỉ có thể trốn vào đạo quan sống nốt quãng đời còn lại. Mà Nguyên Thực và Hồng Ngọc thì chết không rõ lý do.
Bây giờ chỉ còn Nguỵ lão phu nhân còn sống, nhưng cũng bệnh nặng, nguy kịch liệt giường.
“Nguỵ Đình không thể báo thù giúp nàng thì ta tới giúp nàng!” Trình Hi nói: “Nàng yên tâm, Nguỵ lão phu nhân sẽ không sống qua ngày mai.”
“Ngươi đã làm gì?” Kiều Dư tức giận quát. Nàng chưa từng gặp kẻ nào đáng giận như y!!!
Trình Hi đáp: “Ta biết nàng không tình nguyện gả cho Nguỵ Đình, chỉ là bản thân hắn tự viết thánh chỉ tứ hôn, ép nàng phải gả. Bây giờ không thể rút lại thánh chỉ, nhưng chỉ cần tổ mẫu của hắn chết thì ít nhất cũng hoãn được hôn lễ trong vòng ba năm.”
Chỉ cần ba năm…
Đợi y đủ lông đủ cánh rồi, còn phải sợ Nguỵ Đình hay sao?
“Ai cho phép ngươi nhúng tay vào chuyện của ta?” Kiều Dư giận tới mức lồng ngực phập phồng, cảm giác buồn nôn trong lòng lại trào lên.
Nàng không nén được, bám vào đầu giường liên tiếp nôn khan.
Trình Hi vừa muốn tới gần đã bị nàng vươn tay cản lại, “Người đừng qua đây!”
Sau khi nôn xong, Kiều Dư dựa vào mép giường, chậm rãi ổn định hơi thở.
Trình Hi hỏi: “A Dư, nàng không sao chứ?”
Kiều Dư ung dung lau khoé miệng, chế giễu liếc y rồi vỗ nhẹ cái bụng của mình, “Chỉ là phản ứng thai nghén của nữ nhân thôi, Trình lục công tử há lại kinh động như vậy?”
Nàng có thai!
Nàng thế mà có thai với Nguỵ Đình!
Trình Hi cảm thấy ngực mình đau như bị đoản kiếm đâm vào.
Đau tới mức y không thốt nên lời…
_____
[1] Phượng Hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh: ý chỉ sự tái sinh của loài chim Phượng Hoàng – được coi là thần thú cao quý ở cổ đại phương Đông (Tổng hợp nhiều nguồn)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]