Edit: Xiao Yi.
“Tiên sinh không cần đa lễ.” Kiều Dư vội nói, ánh mắt đảo qua vùng dính mực trên y phục của Hà Yến, nàng cất giọng quan tâm: “Y phục của tiên sinh bẩn rồi, về thay bộ khác trước đi.”
“Nhưng mà…” Hà Yến có hơi do dự, “Hôm nay thần còn có chuyện quan trọng vẫn chưa bẩm báo với Vương gia.”
Kiều Dư nhẹ nhàng mỉm cười, “Bây giờ chứng đau đầu của Vương gia đang tái phát, dù tiên sinh có bẩm báo thì ngài ấy cũng không nghe lọt. Không bằng tiên sinh cứ về thay y phục trước và xử lý vết thương trên trán đã, có chuyện gì thì sau đó lại tới bẩm báo cũng được.”
Sau khi nói xong, Kiều Dư hỏi ý của Nguỵ Đình, “Vương gia không trách ta tự quyết định chứ?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng, Nguỵ Đình không khỏi say mê, hắn nào dám trách nàng kia chứ?
“Ừm.” Hắn thấp giọng nói.
Trương Tế đi tới trước mặt Hà Yến, nói: “Đi thôi, ta về xử lý vết thương cho ngươi trước.”
Lúc này, Hà Yến mới rời đi cùng ông.
Mấy người Hàn Chiêu cũng lui ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho Kiều Dư và Nguỵ Đình.
Vì đứng sau lưng hắn nên Kiều Dư có thể cảm nhận được hơi thở đặc trưng đang toả ra trên người hắn, không khí xung quanh như đang loãng ra.
Kiều Dư hít sâu mới hơi, cố gắng ổn định tâm trạng của mình.
Xoa bóp một hồi, nàng cảm thấy tay mình có hơi đau. Vốn dĩ vẽ bức địa đồ kia đã tốn nhiều công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665275/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.