Edit: Xiao Yi.
Người nói ra mấy chữ ‘người hay quỷ’ này là Nguỵ Cửu, lập tức, mọi người trong phòng đều khinh thường nhìn cậu.
Nguỵ Đình liếc mắt, cất giọng cảnh cáo: “Đương nhiên nàng là người, ngươi còn dám nói nhăng nói cuội nữa, bổn vương lập tức lột da ngươi ra.”
Người đương thời sợ hãi nhất là quỷ ma, nếu như phát hiện cái gì liên quan tới chúng liền thiêu chết không cần hỏi.
Trong lòng Nguỵ Cửu liền biết mình lỡ mồm, cậu vội nhận sai, “Là thuộc hạ quá lỗ mãng.”
Chỉ là trên người Kiều Dư vẫn có quá nhiều bí ẩn, Nguỵ Cửu không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, lập tức thay đổi cách hỏi: “Có điều… Vương gia, dựa trên thông tin mà chúng ta điều tra được thì Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu đã hộc máu rồi tắt thở trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ trước đây… nàng giả chết sao?”
“Không phải,” Trương Tế vuốt vuốt bộ râu của mình, nói: “Trước đây lão thần quan sát tướng mạo của Tiểu Ngư cô nương liền cảm thấy cô nương ấy vốn không phải người còn sống. Sinh tử kiếp ba năm trước… hẳn là thật.”
Nguỵ Đình xoay nhẫn ban chỉ trên tay, nhớ lại những lời Kiều Dư từng nói, trong lòng không thể không nhói lên.
Nàng từng nói không dưới một lần: nàng còn chưa sống đủ, đương nhiên không muốn chết.
Khoảnh khắc suýt chút nữa bị Hồ Duệ cưỡng đoạt, Kiều Dư cũng không có ý định tự vẫn.
Thì ra là vì nàng đã từng cảm nhận được mùi vị của cái chết, cho nên mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665252/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.