*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Ngụy Ngũ bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, yên lặng một lát, cậu quyết định không thèm so đo với nàng, “Là do ta nóng vội, mong Tiểu Ngư cô nương thứ lỗi.”
“Bỏ đi bỏ đi.” Kiều Dư xua tay, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi.
Nguỵ Ngũ khẽ gật đầu, cởi mảnh vải băng bó quanh vết thương của Nguỵ Đình ra, sau đó quan sát tình hình miệng vết thương.
Nơi đó đã nổi lên bọt nước trắng bệch, máu thịt loang máu lộ ra màu thâm thối rữa, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
Đúng lúc này, Nguỵ Cửu và một hộ vệ khác đi tìm cỏ khô đã quay trở lại. Nhìn thấy tình hình trong sơn động, Nguỵ Cửu không nhịn được hỏi: “Vương gia sao vậy!??”
Nguỵ Ngũ ngẩng đầu nhìn cậu, “Vì miệng vết thương bị ngâm nước lâu nên ngài ấy sốt cao rồi hôn mê.”
“Là vết thương tối qua khi bị thích khách đâm trúng!” Nguỵ Cửu khẳng định nói, sắc mặt sầu não, “Tất cả đều tại ta, vậy mà quên mất chuyện này…”
Nhưng vẫn phải nói, chủ yếu là do Nguỵ Đình không hề có biểu hiện gì giống như người đang bị thương.
“Chuyện đã vậy rồi, tự trách cũng vô ích thôi,” Nguỵ Ngũ nói: “Trước mắt, chúng ta phải xử lý vết thương cho Vương gia thật tốt đã. Vừa lúc các ngươi đã về thì mang cỏ khô qua đây đi.”
Nguỵ Cửu bày cỏ khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-ga-vo-moi-ngay/2665203/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.