Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Vừa nắm chặt vòng eo của thiếu niên, Nguỵ Đình không nhịn được trố mắt nhìn xuống. Đúng là mềm mại vượt quá sự tưởng tượng của hắn, dường như chỉ cần hắn dùng lực một chút liền có thể bẻ gãy nó vậy.

Nguỵ Đình bản năng dùng sức, cảm giác dưới lòng bàn tay quả thật khó tả thành lời, nhưng hắn không thể siết chặt hơn, tự nhiên có hơi căng thẳng.

Thiếu niên cảm thấy bàn tay quanh hông mình vừa siết vừa thả, cả người lập tức khó chịu.

Cậu vô thức giãy giụa, đúng lúc này có tiếng bước chân đi về bên đây, Nguỵ Đình dán sát vào tai cậu, cất giọng trầm thấp, “Đừng cử động.”

Ngay sau đó, hắn đạp mũi chân xuống đất rồi ôm cậu phóng lên. Thiếu niên nhắm mắt lại theo bản năng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, lúc mở mắt ra, cậu và Nguỵ Đình đã vượt qua tường cao của phủ Thứ sử, vững chãi đứng trên mặt đất.

Thiếu niên nhìn thấy Nguỵ Đình vòng ngón trỏ và ngón cái lại, kê lên miệng huýt một cái. Lập tức, một con ngựa lớn ‘lộc cộc’ phi tới, dừng ngay trước mặt hắn.

Nguỵ Đình thuận tay vuốt ve bộ lông sáng bóng của con ngựa, sau đó quay đầu lại nhìn cậu.

Thiếu niên bị hắn nhìn đến dựng lông măng, không kịp đề phòng, cả người cậu đã bị Nguỵ Đình ôm lên lưng ngựa.

Ngay sau đó, Nguỵ Đình cũng xoay người lên ngựa, gần như ôm trọn thiếu niên vào lòng. Hắn quất roi vào mông ngựa một cái, hai người một ngựa lập tức chạy về phía cổng thành.

Thiếu niên thấy vậy liền giật mình, nói hắn dừng ngựa, “Vương gia, sư phụ của ta vẫn còn ở đó, ngài thả ta xuống đi. Ta còn muốn ở lại trong thành chờ sư phụ.”

Nguỵ Đình giữ chặt cơ thể của cậu, “Ngươi đừng quậy.” Sau đó, hắn lại tiếp tục phi ngựa đến cổng thành.

Biến cố ở phủ Thứ sử còn chưa truyền tới bên này, mấy tên lính thủ thành nhìn thấy Nguỵ Đình vội tới trong đêm, lập tức tiến lên hành lễ.

Nguỵ Đình lạnh lùng ra lệnh, “Mở cổng thành, bổn vương có việc gấp cần xuất thành.”

Mấy tên lính nhỏ không dám chậm trễ, vội vàng đi mở cổng thành, vừa mở được một nửa đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng kêu la của Trình Kính Nghiêu, “Mau đóng cửa thành lại, Nhiếp chính vương bị thích khách bắt cóc, không thể thả thích khách rời đi!!!”

Mấy tên lính nhỏ thấy Thứ sử nhà mình lên tiếng, động tác mở cổng thành liền khựng lại. Tuy Nhiếp chính vương có uy quyền khiến người khác sợ hãi, nhưng nhiều thế hệ nhà họ vẫn ở Vân Châu, Thứ sử đã có lệnh, họ đương nhiên không dám không nghe, lập tức đóng cổng thành thật nhanh.

Nguỵ Đình thấy vậy liền nhìn qua khoảng cách từ đây tới cổng thành. Ước chừng có thể qua được, hắn vội quất ngựa dưới thân, lập tức lao lên.

Mắt thấy cả người sắp lao qua cổng thành, thiếu niên sợ tới mức nhắm chặt hai mắt. Cậu không dám tưởng tượng máu của mình sẽ phun xa ba thước, thảm thiết tới độ nào.

Nguỵ Đình ngồi vững trên tuấn mã, ‘uy’ một tiếng, cả người lẫn ngựa đều nhảy qua, ngay thời điểm trước khi cửa thành đóng lại, họ lách mình vọt qua.

Trình Kính Nghiêu thấy vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ sầu não, sau đó lập tức hô lên, “Cung thủ [1] chuẩn bị, không được để thích khách bỏ trốn!”

Vừa nói, ông ta vừa thúc ngựa chạy đến cổng thành, sau đó vội vàng xuống ngựa rồi đi lên lầu thành [2]. Mấy người hộ vệ của Nguỵ Đình cũng đuổi sát tới đây, rất nhanh hô lên, “Không được khai tiễn, nếu Nhiếp chính vương bị thương, ta nhất định sẽ không để yên cho các ngươi.”

“Nhiếp chính vương bị thích khách đả thương, nếu không bắt thích khách lại thì Nhiếp chính vương xong rồi, giang sơn xã tắc cũng xong theo rồi!!!”

Trình Kính Nghiêu ngó lơ ánh mắt muốn ăn thịt người của nhóm hộ vệ, “Cung thủ, khai tiễn!”

Suy cho cùng, đây vẫn là Vân Châu, mặc dù thân phận của Nguỵ Đình là Nhiếp chính vương đi nữa thì dẫu là phép vua cũng không thắng được lệ làng [3], quân binh nơi này vẫn tuân lệnh Trình Kính Nghiêu hơn.

Lập tức, trên cổng thành bắn ra hàng hàng lớp lớp cung tên đến hai người một ngựa kia, dày như mưa phùn.

Trình Kính Nghiên căng thẳng nhìn theo bóng ngựa chạy như bay của Nguỵ Đình, đợi chờ hắn bị bắn thành con nhím. Nhưng mũi tên tuy rằng kín trời, không ngờ lại nổi lên một trận gió lạ như tiếp lực cho hắn. Tất cả mũi tên gần bắn về phía Nguỵ Đình đều bị trận gió thổi rơi xuống đất.

Dù một mũi tên cũng không chạm tới Nguỵ Đình.

Trình Kính Nghiêu trơ mắt nhìn hắn chạy xa, sau đó khuấn dần trong bóng đêm, sắc mặt ông ta không giấu được nét sầu não. Còn nhóm hộ vệ của Nguỵ Đình thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trình Kính Nghiêu điều chỉnh cảm xúc của mình một chút rồi lo lắng nói với nhóm hộ vệ, “Lão thần đúng là vô dụng, đã để thích khách chạy thoát, không thể cứu Nhiếp chính vương. Nếu… Nhiếp chính vương xảy ra cớ sự gì thì chúng ta phải làm sao mới tốt đây?”

Nhìn dáng vẻ dối trá cùng cực của Trình Kính Nghiêu, một người trong nhóm hộ vệ không nhịn được muốn động thủ, nhưng bị hộ vệ khác ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Tình huống cấp bách, chúng ta vẫn nên tìm Vương gia trước đi. Món nợ của Trình Kính Nghiêu tạm gác lại, ngày sau sẽ tính.”

Nhóm hộ vệ tạm thời áp lại lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Trình Thứ sử, mở cổng thành, huynh đệ chúng tôi còn phải đuổi theo bảo vệ Vương gia.”

Trình Kính Nghiêu lệnh cho người mở cổng thành, dáng vẻ có tâm thể hiện được mười phần, còn hơi áy náy nói: “Hôm nay Trình gia ta lại xảy ra chuyện lớn như vậy, liên luỵ Nhiếp chính vương bị ám sát. Ngày sau nhất định ta sẽ đi Tây Kinh thỉnh tội.”

Nhóm hộ vệ ‘hừ’ lạnh một tiếng, thúc ngựa như bay chạy ra khỏi cổng thành.

“Phụ thân, cứ để họ đi vậy sao?” Trình Hi vẫn luôn đi theo ông ta, lúc này lên tiếng hỏi.

Diệt cỏ không phải nên diệt tận gốc sao? Thả mấy người này đi rồi khác nào để lại mầm hoạ?

Trình Kính Nghiêu thâm thuý nhìn hắn một cái, “Nếu không thì sao? Người muốn ám sát Nhiếp chính vương là thích khách, không phải Vân Châu chúng ta.”

Nguỵ Đình đã ra khỏi thành, thích khách còn ở lại Vân Châu để giết vài tên hộ vệ làm gì?

“Con trở về đi, hôm nay là tân hôn của con, đừng để A Uyển đợi lâu.” Nhìn hỉ phục vẫn chưa thay trên người hắn, Trình Kính Nghiêu vỗ vỗ bả vai hắn rồi nói.

Sau khi Trình Kính Nghiêu rời khỏi, cổng thành khôi phục trạng thái yên tĩnh.

Giữa đêm hè tối tăm, một lão đạo sĩ dõi theo lối thiếu niên kia chạy đi. Ông xoá bỏ trận pháp vẽ dưới chân mình, “Đồ nhi ngoan, vi sư chỉ có thể giúp con tới đây thôi. Con đường phía trước là lành hay dữ còn phải xem số mệnh của con rồi.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động y phục đạo sĩ rộng thùng thình của lão.



Nguỵ Đình đưa thiếu niên đi được một đoạn xa, đến khi đi vào giữa rừng rậm, phát hiện đằng sau không có quân binh đuổi theo, hắn liền dừng ngựa, sau đó đỡ cậu xuống đất.

Vừa chạm chân xuống đất, thiếu niên bất mãn đến tức giận nói: “Vương gia, thoạt đầu chúng ta đã giao kèo rồi, đưa ngài ra khỏi phủ Thứ sử là được. Nhưng ngài bỏ chạy còn lôi theo ta làm gì?”

Suýt chút nữa máu của cậu đã bắn nơi cổng thành, suýt chút nữa bị cung tên ghim thành con nhím, cái chuyện này… quá đủ mạo hiểm và kích thích rồi!!!

Nguỵ Đình nhìn cậu, đột nhiên ngã xuống.

Thiếu niên hoảng sợ đỡ hắn, bị hắn làm cho lảo đảo hai bước mới đứng vững được. Cậu vội vàng gọi: “Vương gia? Vương gia?”

Nguỵ Đình không trả lời, đương nhiên hắn đã hôn mê.

Thiếu niên cực khổ đỡ Nguỵ Đình qua chỗ thân cây, sau khi đỡ hắn dựa lưng vào đó, cậu tự mình đi nhặt củi rồi nhóm lửa.

Nương theo ánh lửa, thiếu niên phát hiện bàn tay của mình đã dính đầy máu đen.

Sắc mặt của cậu lập tức thay đổi, chạy nhanh qua nhìn cánh tay trái bị thương của Nguỵ Đình. Cậu xé tay áo của hắn ra, để lộ miệng vết thương.

Chiều dài khoảng ba tấc, hiện đã sưng tấy lên, da thịt lẫn lộn, còn hiện ra màu đen. Cậu kê mũi lại gần, lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi.

Rõ ràng hắn đã trúng độc!

Da thịt xung quanh vết thương gần như thối rồi, thiếu niên thấy bên hông Nguỵ Đình có dắt một đoản kiếm liền hơi do dự. Sau đó, cậu rút đoản kiếm, định dùng nó để xử lý miệng vết thương cho hắn.

Một khắc hạ kiếm, Nguỵ Đình đột nhiên tỉnh lại, vươn tay phải không bị thương của mình giữ chặt lấy thiếu niên.

“Đau ta,” Cậu không nhịn được kêu một tiếng, thấy Nguỵ Đình sắc lạnh nhìn mình, cậu vội giải thích: “Vương gia, miệng vết thương của ngài có độc, phải xử lý ngay mới được.”

Lúc này, Nguỵ Đình mới buông cậu ra, cơ bắp trên người cũng từ từ thả lỏng trở lại.

Thiếu niên thấy hắn đã tỉnh liền cân nhắc một chút, sau đó đưa một nhánh cây cho hắn.

“Ngươi có ý gì?” Nguỵ Đình nhíu mày.

Cậu do dự đáp: “Vương gia cắn nó vào miệng đi, bởi vì lát nữa… có lẽ sẽ hơi đau.”

Nguỵ Đình cười khẽ, “Không cần đâu, ngươi cứ xử lý đi.”

Thiếu niên lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu dùng đoản kiếm xẻo đi vùng da dính độc trên miệng vết thương của Nguỵ Đình. Sau khi nơi đó lộ ra máu tươi, cậu liền xé một đoạn vạt áo từ trung y [4] màu trắng của mình xuống, sau đó băng lại cho hắn.

“Ta đã xử lý miệng vết thương cho ngài rồi, nhưng ngài đã trúng độc được một đoạn thời gian, e là độc tố sẽ lẫn vào máu chạy khắp cơ thể, vẫn nên nhanh chóng tìm đại phu chữa trị cho ngài mới được.”

Thiếu niên lo lắng nói: “Ngoài miệng vết thương, ngài còn chỗ nào cảm thấy không khoẻ không?”

Nguỵ Đình xoa xoa trán mình, “Không có, Trình Kính Nghiêu muốn bổn vương chết, không dễ đâu.”

Nói xong, hắn nhìn về phía thiếu niên, dưới ánh lửa chiếu rọi, dung mạo của cậu lộ ra mấy phần thanh tú, đôi mắt trong trẻo ẩn ý hàm xúc, thoạt nhìn cực kỳ thoát tục.

Nguỵ Đình không nhịn được cong môi, “Bổn vương không ngờ động tác xử lý vết thương của ngươi thành thạo đến vậy, thế mà ngươi lại là một nữ tử.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt của thiếu niên lập tức thay đổi, “Sao ngài biết được?”

Nguỵ Đình liếc nhìn nữ tử trước mặt mình một cái, “Là ngươi lộ nhiều sơ hở.”

Vòng eo mềm mại tinh tế, mùi hương hoa lan vừa tươi mát vừa thanh nhã, đến đôi mắt kia cũng trong veo như nước hồ,…

Chẳng những tất cả đặc điểm này đều của nữ tử, hơn nữa nữ tử ấy còn xinh đẹp tới cực điểm.

Tầm mắt của Nguỵ Đình dừng trên cái mũ quả dưa màu xanh trên đầu nàng, sắc mặt xoẹt qua sự ghét bỏ. Hắn không nhịn được vươn tay phải, giật cái mũ xuống…

Mái tóc đen tuyền như thác lập tức bung ra, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử, mắt ngọc mày ngài [5], thanh nhã vô song.

Không sai, chính là nàng!

Trong mắt Nguỵ Đình không giấu được ý cười, chỉ bằng nụ cười này của hắn, đến băng tuyết cũng phải tan ra, cảm giác tựa như sao rơi đầy trời, rực rỡ sáng lên.

Sững người một lát, nữ tử mới hồi phục tinh thần, vội vươn tay với Nguỵ Đình, “Ngài trả cho ta.”

Nguỵ Đình đánh giá cái mũ quả dưa, “Mắt thẩm mỹ của ngươi chẳng ra sao cả, cái này khó coi chết đi được.”

Nữ tử bĩu môi, “Mắt nhìn của ngài sao vậy? Quan trọng ở quý giá mà, xuân về hoa nở, cơ hội nảy sinh…”

Không đợi nàng nói xong, Nguỵ Đình đã ném cái mũ quả dưa màu xanh kia vào đống lửa.

“Không được đội nữa.” Nguỵ Đình trầm giọng nói.

“Ngài đã đốt rồi, ta còn lấy gì đội đâu?” Thiếu nữ không kìm được oán giận, “Nhưng nó là quà của lão đầu cực khổ lắm mới mua về cho ta, ngài đền đi!”

“Được,” Nguỵ Đình quyết đoán trả lời, “Ngươi theo bổn vương hồi [6] phủ, bổn vương đền cho ngươi ngàn viên minh châu [7].”

“Ta không cần!” Thiếu nữ sợ đến mức vội xua tay, “Mũ của ta không đáng giá bao nhiêu, đốt rồi thì thôi, ta không cần ngài đền nữa!”

Lấy minh châu đặng đền mũ, chuyện này cũng doạ người quá! Nguỵ Đình nào có dễ dàng để người khác kiếm lợi như vậy được?

“Theo bổn vương hồi phủ, ngươi muốn cái gì, cần cái gì đều có.” Nguỵ Đình nói lại lần hai.

“Vương gia, ngài đùa phải không?”

“Sao hả? Ngươi không muốn à?” Nguỵ Đình hỏi lại.

Suy nghĩ một chút, nàng nói: “Tuy Tây Kinh tốt nhưng ta vẫn thích hương đồng cỏ nội [8] của nhân gian hơn.”

“Bổn vương hiểu rồi.” Nguỵ Đình gật đầu.

Đúng lúc này, vài tiếng vó ngựa truyền tới, thiếu nữ lập tức đề phòng.

Nguỵ Đình cẩn thận phân biệt tiếng vó ngựa một chút, sau đó nói: “Ngươi đừng sợ, là người của mình.”

Rất nhanh, vài tên nam nhân khoẻ mạnh đi tới trước mặt Nguỵ Đình, sau khi xuống ngựa và hành lễ với hắn, nhóm người vội hỏi thăm vết thương của hắn, “Vương gia, ngài không sao chứ?”

“Trình Kính Nghiêu to gan như thế, tuyệt đối không thể nhẹ tha!”

Nguỵ Đình trấn an sự tức giận và phẫn nộ của hộ vệ, “Đương nhiên bổn vương sẽ không rộng lượng bỏ qua chuyện hôm nay. Nhưng chỗ này vẫn là địa bàn Vân Châu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi trước đã. Mọi chuyện đợi sau khi hồi phủ lại nói.”

“Nếu Vương gia phải hồi Tây Kinh thì bây giờ, chúng ta có thể đường ai nấy đi đúng không?” Nghĩ đến chuyện ném cục phiền Nguỵ Đình này lại, thiếu nữ không nhịn được phấn khích.

Nguỵ Đình lạnh lùng liếc nàng một cái, tay phải lập tức ôm lấy vòng eo của nàng. Hắn phi thân, lập tức hai người ngồi vững trên lưng ngựa.

Nhóm hộ vệ nhìn đến trợn mắt há mồm.

Trầm ngâm một lát, Nguỵ Đình nói với họ, “Cô nương này không rõ lai lịch, dáng vẻ lại khả nghi, đoán chừng chính là gian tế. Bổn vương muốn đưa nàng về, đích thân thẩm vấn.”

_____

[1] Cung thủ: quân binh bắn cung.

[2] Lầu thành: hình ảnh minh hoạ:



[3] Raw: 强龙不压地头之蛇 | Convert: cường long không áp hai đầu bờ ruộng chi xà.

Trans: ‘cường long’ như chỉ người có quyền lực hơn; ‘bờ ruộng chi xà’ như chỉ kẻ dưới quyền nhưng nắm giữ địa phương đó -> dù người có quyền lực hơn ở địa bàn của kẻ nắm giữ địa phương đó cũng khó lòng ra lệnh cho hạ nhân của hắn được.

Edit: phép vua thua lệ làng – đơn giản, dễ hiểu:v

[4] Trung y: hình ảnh minh hoạ:



[5] Raw: 明眸皓齿 | Convert: mắt ngọc mày ngài (câu này dễ hiểu nên giữ nguyên nhé mọi người:v)

[6] Hồi: trở về.

[7] Minh châu: ngọc quý.

[8] Raw: 乡野之间 | Convert: hương dã chi gian -> Trans + Edit: hương đồng cỏ nội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.