Tần Nghi nắm lấy cánh tay Tô Tịnh kéo cô ra, nói: "Cậu nên về rồi."
Tô Tịnh buông tay ra, lùi về sau hai bước dựa lên bức tường, cô nói: "Cậu về đi." Nói xong, xoay người đi về một bên hành lang.
Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân đứng tại chỗ, nhìn cô đi tới cửa nhà nhấn chuông cửa, một lát sau có người ra mở cửa, nghe giọng thì hình như là mẹ của cô, thấy cô uống say về nhà nên bắt đầu lớn tiếng quở trách, sau đó "rầm" một tiếng cánh cửa đóng lại, ngăn cách toàn bộ tiếng trách mắng kia ở trong phòng.
Lúc này Kỷ Nhiên Tân mới quay đầu lại đi ấn thang máy.
Thang máy vẫn dừng ở tầng này, nên Kỷ Nhiên Tân vừa ấn một cái thì cửa đã mở ra, cậu bèn bước vào trước, rồi xoay người nhìn Tần Nghi, lúc này Tần Nghi mới chậm rãi bước vào.
Khi thang máy đi xuống, Kỷ Nhiên Tân nói: "Em cảm thấy chị ấy hình như vẫn chưa hết hy vọng đối với anh."
Tần Nghi "ừ" một tiếng, một lúc sau mới nói thêm: "Cô ấy nghĩ không thông."
Kỷ Nhiên Tân nhìn chằm chằm cửa thang máy, "Vậy anh đã nghĩ thông chưa? Vẫn còn giữ ảnh của chị ấy kia mà."
Tần Nghi lập tức ngẩng đầu lên: "Ảnh gì?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Trong sách vẫn còn kẹp ảnh kìa."
Lúc đầu vẻ mặt Tần Nghi có hơi nghi hoặc, sau đó hình như đã nhớ ra, hắn nói: "Suýt chút nữa là tôi không nhớ ra nổi."
Kỷ Nhiên Tân "ồ" một tiếng, gật gật đầu.
Thang máy xuống đến lầu một, bọn họ đi dọc theo hành lang chuẩn bị rời khỏi tòa nhà, chợt nhận ra cửa kính của tòa nhà đã đóng lại.
Kỷ Nhiên Tân duỗi tay ra đẩy cửa lại phát hiện ra không đẩy được, cậu nói: "Có nút mở cửa không?"
Tần Nghi nhìn hai bên, nói: "Có lẽ là quẹt thẻ."
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Vừa nãy lúc bọn họ bước vào, cánh cửa này rõ ràng đã mở sẵn, không biết người nào đi qua rồi đóng nó lại.
Trên tường sau cửa kính của tòa nhà chỉ có một đầu đọc thẻ, không còn cách gì khác để mở cửa. Kỷ Nhiên Tân vẫn chưa hết hy vọng, cậu đi tới bên cạnh Tần Nghi nhìn thử, như kiểu cảm thấy có thể hắn đã bỏ sót điều gì.
Đúng lúc này, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên vụt tắt.
Bốn phía lập tức trở nên tối đen, Kỷ Nhiên Tân cũng dừng động tác lại, nhìn Tần Nghi bên cạnh giờ chỉ còn lại một đường viền màu đen.
Cách một cánh cửa bằng kính, vẫn có thể nghe được tiếng mưa bên ngoài, cơn mưa đêm lớn không ngừng giội rửa mặt đất, bãi cỏ, cành cây, thỉnh thoảng có xe ô tô ở ngoài lái ngang qua, âm thanh truyền vào cũng rất rõ ràng. Trong khu chung cư vẫn bật đèn đường, ánh sáng lờ mờ dường như chìm vào giữa màn mưa, chầm chậm hắt về phía bên này, để Kỷ Nhiên Tân có thể mơ hồ thấy được Tần Nghi đang đứng trước mặt.
Cũng không thấy được rõ ràng lắm, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, bờ môi mềm mại, còn có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong đôi mắt.
Động tác Kỷ Nhiên Tân nâng tay lên nắm vạt áo của Tần Nghi rất nhẹ, vì thế đèn cảm ứng trên đỉnh đầu không sáng lên, cũng không quấy nhiễu đến sự yên tĩnh lúc này.
Kỷ Nhiên Tân hắng hắng giọng, ngón tay siết chặt vải vóc trong tay, cũng mặc kệ nó có thể nắm chắc được Tần Nghi hay không, nói: "Anh nói anh sẽ không quay lại với chị ấy là có ý gì?"
Tần Nghi không nhúc nhích, hỏi ngược lại: "Cậu có ý gì?"
Kỷ Nhiên Tân nhẹ giọng nói: "Anh độc thân, em cũng không có bạn trai, anh có muốn cân nhắc đến em một chút không?"
Tần Nghi nhìn cậu, "Hiện tại mới bắt đầu cân nhắc."
Kỷ Nhiên Tân bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà mềm mại, nói: "Em nói nè nên trực tiếp hơn chút đi."
Tần Nghi chậm rãi giơ tay lên, động tác của hắn cũng rất từ tốn, Kỷ Nhiên Tân không biết có phải do hắn không muốn đèn cảm ứng sáng lên hay không, nhưng rất nguyện ý ở cùng với hắn trong bóng tối mông lung này.
Sau đó, Kỷ Nhiên Tân cảm giác được Tần Nghi nắm lấy tay cậu, kéo cánh tay cậu vòng qua phía sau lưng hắn.
Cánh tay Kỷ Nhiên Tân vòng ôm lấy eo Tần Nghi, cơ thể cậu nghiêng về phía trước, dán sát trước ngực Tần Nghi, cảm nhận được độ ấm mang theo chút ẩm ướt, bọn họ cứ duy trì tư thế kề sát vào nhau như vậy, Tần Nghi chầm chậm áp môi mình lên môi cậu, dùng đầu lưỡi khẽ cạy hàm răng của cậu ra.
Trong miệng Tần Nghi có chút mùi rượu, rất nhạt, bọn họ hôn môi rất dịu dàng, tay Kỷ Nhiên Tân ôm chặt eo Tần Nghi, hận không thể dán sát thêm chút nữa, cậu thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô lên xuống mang đến cảm giác ma sát nhẹ, luồng khí nóng trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.
Nụ hôn lúc này dường như rất dịu dàng nhưng cũng lại giống như rất kịch liệt, Kỷ Nhiên Tân chìm đắm đến mức có hơi mơ màng, tiếp đó cậu nghe thấy phía bên ngoài cửa kính có tiếng bước chân, lúc mới đầu còn ở rất xa, giống như một người che ô trong mưa đang bước vội, nhưng sau đó đã nhanh chóng tới gần, hướng thẳng về phía bọn họ đi tới.
Kỷ Nhiên Tân hơi mất tập trung, thế nhưng Tần Nghi chẳng hề có ý định buông ra, bọn họ trốn trong bóng tối hôn môi, mãi cho đến tận lúc tiếng bước chân của người kia đi tới bên ngoài cánh cửa tòa nhà.
Cách một tầng cửa kính, Kỷ Nhiên Tân không chắc người kia có thế nhìn thấy cái gì trong bóng tối không, hay là chỉ thấy được cái bóng của chính mình phản chiếu trên tấm kính.
Tần Nghi đặt một tay sau lưng Kỷ Nhiên Tân, ép chặt cậu dán sát vào người mình.
Người ngoài cửa đang tìm thẻ từ trên người mình, cuối cùng đã tìm được bèn quẹt lên phía trước đầu đọc thẻ, "tít" một tiếng.
Kỷ Nhiên Tân trợn to hai mắt nhìn Tần Nghi.
Người kia đưa tay kéo cửa, gần như cùng lúc đó, Tần Nghi cuối cùng cũng buông lỏng cậu ra, chỉ nắm một tay cậu, khi cửa kính được kéo ra một khe nhỏ, bèn duỗi tay đẩy toàn bộ cánh cửa ra, sau đó kéo Kỷ Nhiên Tân lách qua người dân sống ở khu chung cư này đang bị hoảng sợ đứng ngoài cửa, chạy thẳng vào màn mưa.
Rõ ràng trong tay Tần Nghi có ô, nhưng bọn họ vẫn dầm mưa chạy trốn, giống như thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì có quá nhiều năng lượng dư thừa, nhưng lại có chút ngốc nghếch không phù hợp với độ tuổi.
Hai mắt Kỷ Nhiên Tân đều không mở ra nổi, chỉ có thể nắm chặt tay Tần Nghi theo hắn chạy về phía trước, cậu biết bọn họ đã rời khỏi tòa nhà nơi Tô Tịnh ở, chạy đến một con đường vắng vẻ, sau đó lại tiếp tục chạy đi.
Bọn họ chỉ chạy chưa tới năm phút đồng hồ, Tần Nghi chạy chậm dần lại, Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên mới nhìn thấy bọn họ đã quay về chung cư nhà Tần Nghi rồi.
Cậu vẫn chưa quen thuộc với thị trấn này, thật ra nhà Tô Tịnh cách nhà Tần Nghi cũng không xa lắm.
Sau đó hai người lại chạy chầm chậm vào tòa nhà, lúc đi lên cầu thang vẫn nắm chặt tay nhau, cảm xúc mãnh liệt trong lòng chẳng hề bị mưa lớn gột rửa, trái lại thứ bị ủ trong đống quần áo sũng nước kia đang nóng rực lên, Kỷ Nhiên Tân thở dốc, nhanh chân sải bước lên cầu thang, muốn nhanh chóng trở về nhà cùng Tần Nghi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]