Ở nơi đấy mùa thu lá vàng rơi đỏ bao phủ khắp một bầu trời thành phố, bóng dáng một cô gái nhỏ đang xếp đồ cho một chàng trai mà trong lòng man mát buồn, anh nhìn cô như vậy cũng buồn theo. Cảm giác khó chịu ra sao khi nhìn thấy người mình yêu phải cố gắng mạnh mẽ vì mình, chỉ muốn quấn cô vào sâu trong tâm can của mình để đem đi theo khắp nơi, đi thật xa.
Chiều tà dần buông xuống, hoàng hôn dạo rực khẽ đung đưa vài cảnh lá cây ở phía đỉnh núi cao phía xa vút từ toà nhà nhìn lại, ánh sáng đèn điện thắp lên giữa màn đêm lấp lánh, cô ngồi bên bàn ăn ở đối diện với mình là một chàng trai khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ. Có lẽ tối hôm nay là bữa ăn cuối cùng mà hai người được ăn cùng nhau.
Cô căng thẳng nhìn anh cũng không biết mình nên nói gì, không khí trở lại cảm giác vừa ngột ngạt vừa khó chịu lặng đọng bao phủ khắp không gian xung quanh, tưởng như một màn sương bao phủ không còn lối nhìn.
"Anh mau ăn đi" cô cố bình tĩnh nhất có thể, những lúc như thế này không thể để một giọt nước mắt nào rơi, phải tỏ ra mình ổn để anh có thể yên tâm mà đi.
"Em cũng mau ăn đi" Thẩm Mặc nói xong gắp thức ăn vài bát cô.
Nói xong hai người lại không nói với nhau lời nào, không phải không muốn nói mà có nói cũng chẳng biết nói lời nào, không khí quay trở lại tĩnh lặng. Đột nhiên phía ngoài có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-nhien-ngoc-toi-thuong-em/2022715/chuong-103.html