Lục soát khắp khu rừng nhưng thay lại đó vừa mất công sức lại chẳng tìm thấy manh mối gì, đáy mắt Thẩm Mặc cay cay đến đình trệ nhìn vào chiếc màn hình điện thoại đang tối dần vì sắp hết pin phần trăm pin đúng 4%...khung giờ chỉ đúng 4 giờ 2 phút sáng thì mới nhận ra được khoảng thời gian mà mình đã đi tìm cô.
Mấy người được cậu phái đến đi tìm người mỗi người đã mệt lữ vì mất ngủ, từng người lại báo cáo không có kết quả gì mỗi lời như vậy lại vụt tắt hết những ánh lửa hi vọng trong lòng cậu. Mấy người ngỏ ý xin về nhà trước.
"Cậu chủ, cho tôi về trước nha" mấy người đứng phía sau đồng tình.
Thẩm Mặc im lặng một lúc rồi mới gật đầu nói "Mọi người về trước đi"
"Vâng! chúng tôi sẽ cố gắng tìm người cho cậu nhanh nhất có thể, cậu mau chóng về nghỉ ngơi đi nếu Thẩm phu nhân biết cậu như vậy sẽ không hay đâu!"
Cậu không nói gì thêm nữa chỉ gật đầu nhẹ một cái nhưng tâm chí và thần hồn cậu đều ở trên mây, mọi người đi về hết để cậu đứng lại ven đường với chiếc xe hơi sang trọng của mình, tinh thần cậu giảm xuống đáng kể đến nỗi người ta nhìn thoáng qua cũng biết tình trạng của cậu rồi.
Một mình cậu lái xe đến một quán sang trọng uống rựu đến say khướt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm đến tên cô không thôi.
"Nhiên Nhiên...cậu đừng trốn tôi nữa, cậu mau ra đây đi nếu không tôi mà tìm đươc câu thì tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-nhien-ngoc-toi-thuong-em/2022682/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.