Thân mình trần trụi được người an ủi vuốt ve nhẹ nhàng từ đầu đến chân, chớp chớp mắt vài cái, Hàn Nguyệt trở mình, để cho người bên cạnh tiếp tục hầu hạ mình. Có một người cười cười đẩy sủng nịch, càng thêm ôn nhu hơn mà vuốt ve thân hình lành lạnh. Rồi người đó nhìn đến vết thương không còn thấy rõ phía sau, dấy lên cảm xúc đau lòng khổ sở.
“Nguyệt, nói cho ta biết, ai nói chúng ta là công cụ giảm đau của đệ?” Cẩn thận nhu ấn lên ngón tay mà hôm qua đầy máu, Ti Lam Hạ vừa hỏi vừa để một chân người kia lên người mình. Hôm nay, bọn họ nhất định phải giải quyết rõ ràng chuyện này. Sự việc ngày hôm qua bọn họ không thể trải qua một lần nữa. Tay Hàn Nguyệt đột nhiên nắm chặt lại một chút, ánh sáng bảy màu trong mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
“Nguyệt, Nanh nói vậy với đệ à?” Suy nghĩ suốt một đêm, Ti Cẩm Sương chỉ có thể nghĩ ra điều này.
“Ừm.” Hàn Nguyệt lạnh giọng trả lời. Vừa nghe đúng là vậy, mấy người có chút đau đầu, chả trách Hàn Nguyệt lại để ý như thế.
Ti Ngự Thiên cho mấy người Ti Lam Hạ một ánh mắt bất đắc dĩ, muốn mấy người khuyên bảo Hàn Nguyệt. Về chuyện này hắn cũng không biết phải khuyên nhủ người trước mắt thế nào nữa.
“Nguyệt…” Ti Cẩm Sương hôn lên tấm lưng trần của Hàn Nguyệt. “Đệ rốt cuộc cũng biết thích là gì rồi. Những lời này chúng ta còn tưởng phải đợi tiếp trăm năm nữa chứ.” Hàn Nguyệt muốn nói gì đó thì bị người lấy miệng áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-nguyet-chi-ngo/146535/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.