Từ khi sư phụ sư tỷ chết, Tạ Phùng Thù phi thăng, Trào Khê một mình ở Minh Kính Đài bảy trăm năm. 
Thiên lôi liệt hỏa biến Minh Kính Đài thành một mảnh đất cháy, cơ hồ tấc cỏ không mọc, chứ đừng nói là hoa núi vạn đóa, đã không thể ở được, nhưng hắn vẫn ở nơi đó luyện công, nghỉ ngơi, rất ít khi rời đi. 
Không xuống núi, không thấy bất luận kẻ nào quỷ yêu tà, chỉ có rất ít thời gian sẽ đi xem hòa thượng sau núi kia đi chưa, hoặc là chết chưa. 
Vì thế trong trời đất rộng lớn như vậy, giống như chỉ có một mình hắn sống. 
Trăm năm có yêu ma muốn đi núi linh Tu Di, trợ ích tu hành, nghe nói trong núi có đại yêu nổi danh, muốn chiếm núi làm vua. 
Đều bị Trào Khê chém giết tại chỗ. 
Về sau lại có yêu quái không tin tà yêu xông vào, liên tiếp bại trận, không thể không cầu xin tha thứ tránh khỏi cái chết, thề tuyệt đối không bước vào Tu Di nửa bước. Trào Khê cư nhiên thật sự tha cho hắn, ngữ khí như sương. 
“Vậy lưu ngươi mang lời cho Yêu Ma đạo, núi Tu Di —— đặc biệt là Minh Kính Đài, không cho phép yêu vật khác vào núi, nếu không chỉ có một con đường chết.” 
Đối phương mồ hôi lạnh như mưa, cuống quít nói: “Nhớ kỹ, dám hỏi tên tu giả?” 
“Trào Khê.” 
Trào Khê trả lời xong, dừng lại một lát, lại mở miệng nói: “Trường Tứ Quân, Trào Khê.” 
Đến lúc này, trong yêu ma đạo đều biết Tu Di có đại yêu Trường Tứ Quân chưởng quản, những yêu ma 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876300/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.