Trào Khê không trả lời, mặt nạ của hắn che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tối tăm nhìn Tạ Phùng Thù, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia luôn không có đầu óc, nói gì ngươi tin nấy, qua bảy trăm năm, quả nhiên đã trở nên thông minh.”
Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hình như thật sự chỉ thuận miệng nói. Tạ Phùng Thù nhìn hắn, trực giác phát hiện không đúng.
Trào Khê vẫn mặc một thân hắc y, bên hông treo roi dài, không khác gì lúc bình thường, Tạ Phùng Thù lại cảm thấy trên người hắn bao phủ một tầng hắc khí nhàn nhạt, màu môi cũng có chút tái nhợt.
Vì thế y nhịn không được đi về phía trước hai bước, nói: “Ngươi ——”
“Đứng ở đó đi, Tạ Phùng Thù.” Trào Khê đột nhiên nói. “Đừng tới đây nữa.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy, theo bản năng không nhúc nhích nữa, nhíu mày nhìn Trào Khê, Giáng Trần ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Kim đan của ngươi đâu?”
Lời này của hắn là nói cho Trào Khê.
Trong chốc lát, đầu óc Tạ Phùng Thù cơ hồ trống rỗng, không thể tin ngẩng đầu, Trào Khê nhìn Tạ Phùng Thù, đột nhiên rất nhẹ cười một tiếng.
“Lúc mới nhìn thấy ngươi ở Minh Kính Đài, ta đặc biệt muốn quất ngươi. Thành tiên, mặc một thân tiên bào hạc vũ, đứng trên phế tích của Minh Kính Đài, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Yết hầu Tạ Phùng Thù khẽ nhúc nhích, ánh mắt có chút nóng lên, y muốn nói một câu xin lỗi, cổ họng lại giống như bị chặn lại, cái gì cũng nói không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876294/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.