Ánh mắt của y đã tan rã, trên tay Trào Khê run rẩy, quát lớn: “Tạ Phùng Thù! Không được ngủ có nghe thấy không! Không nghe lời ta sao!”
Tạ Phùng Thù quả thật nghe không thấy, hai mắt y nhắm nghiền, trên mặt mang theo vết máu trắng bệch không bình thường. Bị thiên lôi đánh, hồn phách của y vỡ vụn, không còn cách xoay chuyển. Trào Khê cũng bị thương, thiên lôi đã bình ổn, thế lửa vẫn không ngừng nghỉ, chung quanh còn có yêu ma còn sót lại, nhìn chằm chằm hai người, ý đồ tới gần.
Trào Khê cắn răng muốn đỡ Tạ Phùng Thù dậy, vừa mới vươn tay, trên người Tạ Phùng Thù bỗng nhiên phát ra một chút ánh sáng màu xanh lam.
Lúc mới bắt đầu, chút ánh sáng như khói như bụi, nhạt đến mức cơ hồ có thể xem nhẹ, dần dần liền có màu lam giống như đom đóm từ trên người hy từng chút từng chút bay lên, phiêu đãng trong đêm dài, không biết về nơi nào.
Trào Khê còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tà từ chung quanh đột nhiên đều hưng phấn lên, mắt mang theo cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm những thứ màu lam này giống như đom đóm, giống như là nhìn thấy món ăn quý hiếm gì đó, thậm chí bên miệng đã chảy ra nước bọt, bắt đầu chậm rãi tiến lại gần bên này.
Trào Khê ra sức rút ra một con yêu ma đang tới gần, hoảng sợ đẩy Tạ Phùng Thù trên mặt đất.
“Tạ Phùng Thù! Ngươi đứng dậy cho ta!”
Người trên mặt đất vẫn yên lặng nằm, không có một chút phản ứng nào, ngược lại phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876290/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.