“Phong Tịch?” Tạ Phùng Thù nhíu mày, không khách khí trả lời: “Ngươi từ đâu tới, ta không biết ngươi”
Tuy Linh vỗ vỗ lưng y, thấp giọng nói: “Không được thất lễ như thế.”
Phong Tịch lại không thèm để ý, hắn chỉ định nhìn Tạ Phùng Thù, ánh mắt thâm trầm như biển, ngoài miệng ngữ khí vẫn là nhẹ nhàng: “Thiếu niên như gió, không câu nệ tự do —— tốt, thật sự là tốt.”
Hắn khẽ cười ra tiếng, âm điệu nhu hòa, phảng phất bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu ca ngợi năm tháng thiếu niên, trên mặt lại không có biểu tình gì, giống như là một khối băng cứng cổ xưa không thay đổi. Tạ Phùng Thù nghe được có chút không thoải mái, giống như có một cỗ mâu thuẫn trời sinh với người trước mặt. Hết lần này tới lần khác đối phương dời ánh mắt đi, dừng ở trên người Tuy Linh cùng Trào Khê phía sau y, có chút hứng thú đánh giá.
“Ít vào nhân gian, lại mới tới bảo địa, không quá lạc đường trong rừng, làm phiền.”
Hắn nói chuyện ôn hòa lễ độ, mấy người tuy rằng có chút nghi ngờ, cũng không tiện hiện ra trên mặt, Trào Khê dẫn đầu hướng về phía người phía trước mở miệng nói: “Dọc theo con đường mòn phía tây là đường xuống núi ”
Lệnh trục khách này không tính là uyển chuyển, nhưng Phong Tịch lại giống như không nghe ra cười gật đầu: “Đa tạ.”
Nói xong, hắn cư nhiên thật sự xoay người không hề lưu luyến đi về phía rừng phía tây.
Đợi bóng lưng đối phương biến mất trong rừng trùng trùng điệp điệp, Tạ Phùng Thù cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876285/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.