Trong ánh đèn rực rỡ, Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù trước bàn.
Y nằm trên bàn, hô hấp đều đều, còn chưa tỉnh ngủ. Một nửa khuôn mặt vùi trong ống tay áo, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trong ánh nến màu, da trắng đến có chút trong suốt. Giáng Trần nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, đi chạm vào giữa lông mày Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù ấm áp, bàn tay Giáng Trần lại lạnh như nước mùa thu. Động tác của hắn rất nhẹ, chỉ có đầu ngón tay khẽ chạm, tựa hồ là sợ đánh thức đối phương, một tia kim quang cực nông rơi vào mi tâm Tạ Phùng Thù. Một lát sau, Giáng Trần thu tay lại, giữa lông mày khẽ nhíu lại.
Tạ Phùng Thù là đại yêu thượng cổ, cho dù đã chuyển thế, cũng không phải người trong phàm trần, Giáng Trần nhìn không thấy kiếp này của y, chỉ có thể nhìn thấy y vẫn thiếu một luồng tinh hồn như trước.
Ba hồn bảy phách, Tạ Phùng Thù chỉ có hai hồn.
Thời cổ đại, Giáng Trần cùng Ứng Long lần đầu gặp đối phương cũng chỉ có hai hồn. Lúc ấy quan hệ của hai người có thể xưng là ngươi chết ta sống, Giáng Trần cũng không để ở trong lòng. Nhưng giờ phút này Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, mi tâm vẫn không giãn ra.
Hồn phách có khuyết, cho dù cùng tận cả cuộc đời này cũng không cách nào phi thăng, tu vi cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Tạ Phùng Thù từ thời thượng cổ đã thiếu đi luồng hồn phách này, Giáng Trần vốn tưởng rằng là bị thiên giới lấy đi, nghĩ lại lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876276/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.