Giáng Trần thoáng lui về phía sau một chút, sau đó trả lời: “Kinh Thư.”
Tạ Phùng Thù chưa từng nghe nói qua, ny buông giấy viết đầy chữ trong tay xuống, thành thật trả lời: “Ta không hiểu.”
“Ngươi không cần hiểu những thứ này.” Giáng Trần đáp. Hắn tiện tay đặt đồ đạc trên bàn sang bên cạnh, Tạ Phùng Thù không rảnh rỗi, lại đứng lên nhìn đèn trên bàn.
Ba cấi bàn trầm mộc kia còn cao hơn chính y, ngọn đèn phía trên mặt bàn màu đen mỗi bàn một cái, đèn có sáng có tối, Tạ Phùng Thù đi lại mang theo một chút gió, bóng nến trên tường liền đồng loạt hơi lay động.
Tạ Phùng Thù đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một cái trong đó, lại lo lắng Giáng Trần tức giận, vội vàng thu tay, quay đầu hỏi: “Vì sao ngươi lại thắp nhiều đèn như vậy?”
Giáng Trần cảm thấy mình và Tạ Phùng Thù cùng nhau thảo luận chuyện đèn Trường Minh đăng, bản thân cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng hai mắt Tạ Phùng Thù dưới ánh nến chiếu rọi sáng lên như một hạt châu lưu ly, lúc này trước mắt hắn không phải là cự long thượng cổ lật tung thiên địa kia, chẳng qua là một tiểu yêu quái vừa mới hóa hình chưa tới hai trăm năm.
Vì vậy, Giáng Trần kiên nhẫn trả lời: “Đây không phải là đèn của ta.”
“Thế gian này có rất nhiều người, bản tâm không yên tĩnh, khởi phát vọng niệm, vì thế thắp một ngọn đèn, hy vọng mình thoát thân bể khổ, cầu gì có nấy.”
Hắn nói có chút thâm sâu, Tạ Phùng Thù nghe được một chút nửa hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876271/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.