Giáng Trần nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, một lát sau đáp: “Khổ tu không nhập thế, không hóa duyên.”
Tạ Phùng Thù: “…”
Được rồi, đây là đầu gỗ
Tạ Phùng Thù hiếm khi biết cái gì gọi là tự làm mất mặt mình, nhưng giọng điệu đối phương đứng đắn, y lại ngượng ngùng giải thích, chỉ hướng về phía Giáng Trần gật gật đầu tỏ vẻ mình biết, lại nói: “Trở về thôi.”
Đi ra ngoài mấy chục bước, Tạ Phùng Thù vừa quay đầu lại, còn thấy góc váy màu sắc đứng ở giữa đường, nửa điểm cũng không nhúc nhích.
Ánh trăng mới lên, đèn đuốc lưu sáng.
Pháp hội sắp tới, trên đường ngày một náo nhiệt hẳn lên, tiếng ồn ào lẫn lộn từng trận tiếng nước hồ đập bờ, loáng thoáng từ ngoài cửa sổ truyền vào. Tạ Phùng Thù nằm trên giường không ngủ được, dứt khoát đứng dậy gõ cửa bên cạnh.
Một lát sau, cửa mở ra, tay Giáng Trần còn đặt ở trên cửa, rũ mắt nhìn Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù hướng về phía Giáng Trần mặt mày cười: “Ngủ không được, muốn tới tìm ngươi nói chuyện một chút.”
Giáng Trần buông tay ra cho người tiến vào, lại đóng cửa.
Tạ Phùng Thù vào phòng, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy ngọn đèn Phật đặt trên bàn đầu giường. Đáy hoa sen, tựa như ngọc mà không ngọc, ánh nến mờ nhạt thiêu đốt giữa không trung.
Là đèn của Giáng Trần gọi là Niết Bàn.
Giáng Trần đã xoay người lại, Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt ngồi ở trước bàn gỗ mun trong phòng, thập phần quen thuộc rót cho mình một tách trà, còn ngẩng đầu hỏi Giáng Trần: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876255/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.