Ý niệm này chợt lóe lên, đợi Tạ Phùng Thù lấy lại tinh thần, cẩn thận cân nhắc một chút, lại cảm thấy không đúng lắm.
Một hòa thượng, cũng không phải đạo tu, ngày nào đó phi thăng cũng không có nhiều quan hệ với mình, mình thích hay không thích, liên quan gì. Đúng là chỉ lo chuyện bao đồng.
Thi Đà Lâm tuy rằng có chữ ‘rừng’ trong đó, trên thực tế là hoang mạc ở tây bắc, biển cát chằng chịt, tùy ý có thể thấy được bão cát đất hoang. Mà Thi Đà Lâm lại ở chỗ sâu nhất trong hoang mạc, dọc theo đường đi Tạ Phùng Thù còn có thể nhìn thấy cỏ cây cỏ các loại, đi sâu hơn, cũng chỉ có cánh đồng hoang vu.
Xa xa có tám mươi tám tòa tháp Phật cao vút, bởi vì cách xa, gió cát lại lớn, Tạ Phùng Thù lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy thân tháp màu đen mơ hồ, chờ đi thêm nửa ngày nữa, toàn bộ Thi Đà Lâm mới hiện ra rõ ràng.
Thi Đà Lâm rộng lớn, tám mươi tám tháp phù đồ tượng trưng cho tám mươi tám kết sứ Phật giáo, nằm rải rác xung quanh Thi Đà Lâm. Tháp có bảy tầng, khắc đầy tiếng Phạn, trên đỉnh treo một cái chuông Phật bằng đồng cổ. Thân tháp cùng với bốn phía đều là một đàn kền kền, dưới tháp thỉnh thoảng còn có bộ xương trắng, thoạt nhìn hoang vắng dọa người.
Khi ba người xuyên qua tháp, chuông Phật bằng đồng cổ trên đỉnh tháp đột nhiên lắc lư nhẹ nhàng, phát ra một tiếng dài.
Tiếng chuông dài, thật lâu không dứt, có một đạo Phật hiệu thê lương uy nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhien-dang/876247/chuong-19.html